Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng vừa ổn định được của Tỏ Thanh Ca lại rơi xuống vực sâu một lần nữa!

Lần này, cỏ ta không cần hỏi cũng biết cô gái tên là “Nhược Tuyết” này nhất định là người phụ nữ mà Diệp Bắc Minh yêu!

Hạ Nhược Tuyết ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh: “Bâc Minh, không phải em đang nằm mơ đấy chứ?”

‘Thế mà anh lại ở chỗ này? Em còn tưởng cả đời này đều không gặp lại anh được!”

“Hu hu hu, Tỏn Thiến mang thai, cô ấy bị thần nữ Túc Hoàng lừa đến một hon đảo!”

“Em vì muốn thông báo cho anh, vất vả lắm mới chạy thoát được, không ngờ lại bị Diệt Tuyệt Thượng Nhân đưa đi”.

“Em cho rằng sẽ không còn được gặp lại anh nữa, hu hu hu…”

Hạ Nhược Tuyết đang run rẩy, không thèm để ý đến ai mà gào khóc!

Cho dù ở xung quanh có bao nhiẻu người, giờ phút này cô ấy chỉ muốn ôm Diệp Bắc Minh!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh cũng đỏ lên, anh không ngừng an ủi: “Yên tâm, tất cả đều đã có anh rồi!”

“Từ giờ trở đi, bất kỳ người nào cũng không thế tổn thương em nữa”.

Diệt Tuyệt Thượng Nhân cong khóe miệng lên nở một nụ cười lạnh như băng: “Đúng là không ai có thế tổn thương con bé, nhưng cái mạng nhỏ của cậu cũng sẽ không còn đâu!”

“Biết không? Người trẻ tuổi!”

“Không ai có thể nhúng chàm đồ nhi của tôi, cậu chết, chắc hắn con bé sẽ có thế chuyên tâm tập võ!”

Trong chốc lát, trên người Diệt Tuyệt Thượng Nhân bộc phát ra một loại sát ý kinh khủng.

Vẫn luôn khóa chặt Diệp Bắc Minh lại!

Hơn triệu đệ tử ở đây không ngừng run rẩy lui lại.

Khí tức của Thánh Chủ hậu kỳ lại kinh khủng như vậy!

Trong chớp nhoáng này, Diệp Bắc Minh có một loại ảo giác.

Sát khí của Diệt Tuyệt Thượng Nhân bao vây lấy anh giống như là nước biển vậy!

“Đừng hòng đụng đến tiếu sư đệ của

tôi!”

Vương Như Yên khẽ kẻu một tiếng, nhanh chóng đi đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Liều Như Khanh, hoàng hậu Hồng Đào, Khương Tử Cơ cũng nhanh chóng đi tới, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào!

Diệt Tuyệt Thượng Nhân cười: “Ha ha, tốt, rất tốt!”

“Chỉ là Thanh Huyền Tông muốn đối địch với Thần Kiếm Môn tôi sao?”

Bà ta vừa dứt lời, mấy thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông đều biến sắc.

“Diệt Tuyệt tiền bối, chúng tôi tuyệt đối không có ý đó!”

“Những người này mặc dù là đệ tử của Thanh Huyền Tông, nhưng hành vi của bọn họ chỉ đại diện cho chính bọn họ thôi!”

“Lãnh Nguyệt trưởng lão, bà xem mấy đệ tử của bà đi, tất cả bọn họ đều điên rồi!”

Mấy thái thượng trưởng lão bị dọa đến mức sơ mất mât.

Lãnh Nguyệt cũng phải chịu áp lực rất lớn, bà ấy nhìn về phía Diệt Tuyệt Thượng Nhân: “Diệt Tuyệt, tất cả mọi người đều là cảnh giới Thánh Chủ, bà hãy nể mặt nhà họ Lãnh tôi…”

Diệt Tuyệt Thượng Nhân cười: “Nhà họ Lãnh cũng có mặt mũi ư? Nực cười!”

Bà ta đưa tay ra đè ép Lãnh Nguyệt!

Bịch!

Lãnh Nguyệt căn bản không chịu nổi, quỳ rạp xuống trên đài cao!

Đầu gối nổ tung!

“Lãnh Nguyệt trưởng lão!”

Đám thái thượng trường lão khác đều biến sắc.

Chỉ có ô Đạo Hành và ô Đạo Sinh hứng thú mím cười.

Sát Chủ lạnh lùng nói: “Cho dù bà là thái thượng trưởng lão của Thần Kiếm Môn thì cũng không thể làm nhục trưởng lão của Thanh Huyền Tông tôi như vậy chứ?”

Diệt Tuyệt Thượng Nhân nhíu đôỉ mắt đục ngầu lại: “ồ, sát khí thật nặng!”

“Bà cũng quỳ xuống cho lão thân!”

Bà ta đưa bàn tay gầy guộc ra đè xuống trong không khí, một khí thế như Thái Sơn áp đỉnh rơi xuống.

Sát Chủ dùng toàn lực phản kháng, nhưng vẫn không địch lại.

Bà ta phun ra một ngụm máu tươi sau đó quỳ rạp xuống đất!

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người của Thanh Huyền Tông đều tuyệt vọng.

Thế mà hai vị thái thượng trưởng lão còn không thế chịu đựng được một chiêu của Diệt Tuyệt Thượng Nhân?

Diệt Tuyệt Thượng Nhân không tiếp tục đối phó với hai người nữa, mà lạnh lùng nhìn về phía Diệp Bằc Minh: “Nhóc con, có nhiều người ra mặt vì cậu thật đẩy!”

“Đồ nhi ngoan của tôi cũng thích cậu, xem ra cậu không đơn giản đâu!”

Bà ta nhếch miệng cười một tiếng: “Lão thân thích giết những thiên tài có bối cảnh nhất, không biết lúc tôi nghiền nát đầu của cậu, những người này sẽ có vẻ mặt gì đây?”

Một khí thế cường đại hội tụ trên người Diệt Tuyệt Thượng Nhân, vào lúc bà ta sắp ra tay.

“Đừng mà!”

Hạ Nhược Tuyết đứng chắn trước người Diệp Bắc Minh: “Diệt Tuyệt tiền bốl, tôi cầu xin bà đừng thương tổn Bắc Minh!”

“Tôi đồng ý với bà, tôi đồng ý làm đệ tử của bà!”

“Chỉ cần bà không làm tổn thương Bắc Minh, tôi đồng ý lập tức trờ về Thần Kiếm Môn với bà, về sau tuyệt sẽ không phản bội!”

Ánh mắt Diệt Tuyệt Thượng Nhân vô cùng lạnh lẽo: “Xem ra cô thích cậu ta thật!”

“Đáng tiếc, đệ tử của tôi không được phép có tình cảm!”

“Tất cả đàn ông trên đời này đều là lừa đảo, là nguồn gốc của tất cả tội ác!”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Có phải bà già này từ nhỏ đã thiếu thốn tinh yêu không vậy? Sao lại có địch ý lớn như thế với đàn ông chứ?”

“Có phải bời vì không có người đàn ỏng nào thích bà không? Hay là người đàn ông mà bà thích không thích bà?”

“Haiz, nhìn dáng vẻ này của bà, mọi người đều có thể hiểu mà!”

Anh thở dài một tiếng!

“Cho dù người đàn ỏng mà bà thích có lựa chọn những người phụ nữ khác, cũng sẽ không sẽ chọn loại phụ nữ có tâm lý biến thái như bà đi?”

Xung quanh tĩnh mịch!

Lặng ngắt như tờ!

Hơn triệu đệ tử ờ xung quanh đều khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh, bị dọa đến mức trái tim như muốn nổ tung!

Diệp Bắc Minh nói cái gì?

Thế mà… Lại còn nói Diệt Tuyệt Thượng Nhân là bà lão biến thái?

Mấy thái thượng trưởng lão của Thanh Huyền Tông bị dọa đến mức cả người run rấy!

Cho dù là ô Đạo Hành và ô Đạo Sinh, da mặt cũng phải run rấy: ‘Tên nhóc này đúng là to gan bằng trời!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK