Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1457: Cứu Diệp Tâm
Đột nhiên, một người phụ nữ khẽ hét lên: “Dừng tay, Tĩnh Dung, bà thật quá đáng!”
Một thân ảnh xỉnh đẹp xông ra, đứng trên đài võ đạo, ngăn ở trước mặt Tĩnh Dung!
Chém xuống một kiếm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc lồng sắt nổ tung.
Cô gái ôm Diệp Tâm, bảo vệ cô bé ở sau lưng.
Không khí đột nhiên trở nên an tĩnh!
“Thánh nữ…”
Mọi người trong Băng Cực Cung đều bối rối, không ngờ Thẩm Nại Tuyết lại vì Diệp Tâm mà ra tay!
Tĩnh Dung sửng sốt trong mấy giây mớỉ phản ứng lại, trên khuôn mặt già nua tràn ngập vẻ tức giận: “Thẩm Nại Tuyết, cô con mẹ nó điên rồi đúng không?”
“Bà đây đang đại diện cho Huyền Thiên Tông tham gia đại hội Đan Đạo, Băng Cực Cung muốn làm gì?”
“Chuẩn bị trở thành kẻ thù với Huyền Thiên Tông sao?”
Mọi người của Băng Cực Cung sợ hãi đến mức run rẩy cả người.
Một bà lão nuốt nước miếng nói: “Thánh nữ, hãy suy nghĩ lại đi!”
“Mau mang con yêu ma kia trả lại cho Tĩnh Dung trưởng lão, ngài làm như vậy là đang gây phiền toái cho Băng Cực Cung đấy!”
Thẩm Nại Tuyết nghiến răng, tức giận hét lớn: “Con bé chỉ mới lớn? Các người đã nói con bé là yêu ma sao?”
“Tôi chỉ thấy Tĩnh Dung đang cướp đi sinh mạng của một bé gái ba tuổi! Tất cả các người đêu bị điếc rồi sao?”
“Không ai nhìn thấy con bé đang cầu xin tha mạng, con bé chỉ muốn bố mẹ của mình thôi. Làm sao con bé lại là yêu ma được?”
Tĩnh Dung giận dữ hét lớn: “Hiên Viên trưởng lão, bắt cô ta lại cho tôi!”
“Đan dược của tôi không có thời gian, mau đưa người về!”
Một giây tiếp theo, một ông lão mặc áo bào tím từ dưới đài võ đạo xông ra, móng vuốt giống như móc câu chim ưng tung về phía Diệp Tâm!
Thẩm Nại Tuyết nhanh chóng lùi về phía
sau, dùng kiếm trong tay chém ra!
Một tiếng “keng” giòn dã vang lên, thanh trường kiếm bị móng vuốt của ông lão mặc áo bào tím bấu vào!
Bị gãy ngay tại chỗ!
Cùng lúc đó, thân thể của ông lão mặc áo bào tím va vào, Thẩm Nại Tuyết bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!
Nện mạnh xuống dưới đài võ đạo!
Diệp Tâm bay ra ngoài!
Ông lão mặc áo bào tím túm lấy Diệp Tám, quay lại bên cạnh Tĩnh Dung và giao cho bà ta!
Khuôn mặt già nua của Tĩnh Dung trở nên vặn vẹo, hung dữ nhìn chằm chằm Thấm Nạỉ Tuyết, nổi giận mắng: “Mẹ kiếp! Tiểu tiện nhân, làm trễ nãi thời gian của bà đây!”
“Vốn là chậm rãi lấy máu, thời gian hoàn toàn đủ!”
“Cô làm xáo trộn như vậy, thời gian hoàn toàn không đủ!”
“Đan dược cần phải dùng máu tươi tế luyện, cho nên hiện tại chỉ có thể sử dụng phương pháp lấy máu nhanh nhất…”
Tĩnh Dung thò cổ tay già nua vào trong
ngực!
Một thanh loan đao xuất hiện trong lòng bàn tay, chém về phía cổ của Diệp Tâm!
■’Đừng!”
Thẩm Nại Tuyết hét lớn.
Tĩnh Dung nhếch miệng cười khay, thanh loan đao trong tay nhanh chóng rơi xuống: “Tất cả chuyện này đêu là lỗi của mày!”
“Tiểu súc sinh, giúp bà đây luyện thành đan đi!”
Nhìn thấy loan đao sắp chặt đứt cái đầu nhỏ của Diệp Tâm!
Đột nhiên.
Gào!
Một tiếng rồng gầm vang lên, mọi người không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi điên cuồng co lại!
Chỉ thây.
Một con Huyết Long đáng sợ từ trên trời hạ xuống, nghiền nát nơi đài võ đạo mà Tĩnh Dung đang đứng như sao băng va phải trái đất!
Tĩnh Dung cũng run rẩy cả người khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này.
Thanh loan đao trong tay chậm nửa phút!
Một giây tiếp theo.
Một người đàn ông thực sự lao ra từ giữa con Huyết Long, nắm chặt lấy cổ tay của Tĩnh Dung!
Một tiếng trầm vang lên, cánh tay đang cầm loan đao của Tĩnh Dung bị xé rách ngay tại chỗ!
“A!”
Kêu thảm thiết giống như chó chết: “Mày là cái gì…
Diệp Tâm trong tay cũng bị người nào đó đột nhiên xuất hiện cướp đi, một luồng sức mạnh bùng nổ!
Nghiền áp xuống dưới!
Bùm!
Tĩnh Dung thậm chí còn không có cơ hội phản ứng, bà ta lập tức nổ tung trước hàng trăm triệu người!
Sương máu bay tán loạn!
“Mẹ kiếp…”
“Tình huống gì đây?”
“Ai dám giết người trong trận chung kết
của đại hội Đan Đạo?1′
Dưới đài im lặng như tờ, tất cả mọi người đêu trợn to hai mắt!
Nhìn chằm chằm chàng trai trên đài võ đạo!
■’Sao lại là anh ta?”
Thân thể mảnh mai của Thẩm Nại Tuyết run lên.
Vành mắt của sư thái Tĩnh An sắp nứt ra: “Chị! Không!”
Ông lão Thiên Khiếm hít một hơi khí lạnh, hành động vừa rồi của Diệp Bắc Minh khiến ông ta cảm thấy hoảng sợ!
Giang Thái Hư đột nhiên đứng lên, trên mặt đầy vẻ không dám tin: “Sao cậu ta lại đến đây?”
Diệp Bắc Minh không để ý tới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, ôm Diệp Tâm vào lòng: “Tâm Nhi, bố tới rồi!”
“Bây gỉờ không aỉ có thể bắt nạt được con!”
Diệp Tâm nhào vào ngực Diệp Bắc Minh, thân thể gầy yếu không ngừng run rẩy!
“Hu hu hu, bố… Tâm Nhi đang nằm mơ
phải không?”
“Hu hu hu, tốt quá, bố đã đến rồi…”
Diệp Tâm kích động, cả người cảm thấy mệt lả đi.
Bất tỉnh ngay tại chỗ!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, con gái anh đã phải chịu bao nhiêu tủi thân trong khoảnq thời qian này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK