Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà già áo đen sải bước ra, đứng ở trước mặt thiếu phụ cung trang.
Một khí thế cường đại nghiền ép đến!
Lại có vẻ muốn áp bức cung chủ như bà ta!
Giọng nói của thiếu phụ cung trang trầm xuống: “Lý Dĩnh trưởng lão, bà hơi quá đáng fôỉ đấy!”
Bà già áo đen nhếch miệng cười một tiếng, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nói ra: “Cung chủ, từ lúc bắt đầu lão thân đã biết vật này không phải là của Băng Cực Cung fôỉ!”
Thiếu phụ cung trang sững sờ.
Bà ta lập tức giận dữ: “Nếu bà đã biết, vì sao còn phải ép Nại Tuyết?”
“Haha!”
Bà già áo đen cười nghiền ngẫm: “Nếu tôi không ép cô ta, sao cung chủ có thể ra tay được chứ?”
“Hoàn Nhan Băng Phượng, vị trí cung chủ của bà vốn là của tôi!”
“Nếu không phải cung chủ đời trước bị mù, làm sao lại truyền lại cho bà chứ?”
“Bây giờ đương nhiên tôi phải lấy lại thứ vốn thuộc về mình rồi!”
Mụ ta trêu tức cười một tiếng: “Không bằng, chúng ta làm giao dịch đi?”
Thiếu phụ cung trang Hoàn Nhan Băng Phượng cười lạnh: “Giao dịch gì?”
Bà già áo đen cười một tiếng đầy ẩn ý: “Chỉ cần bà chủ động thoái vị nhường cho tôi, tôi cam đoan sẽ không giết Thẩm Nại Tuyết!”
“Bà nằm mơ đi! Sư phụ, đừng đồng ý với mụ ta!”, Thẩm Nại Tuyết quát khẽ.
Hoàn Nhan Băng Phượng cắn chặt răng, bên trong đôi mắt toàn là lửa giận: “Lý Dĩnh, bà không sợ sau này bản cung chủ tìm bà tính sổ sao?”
“Trong mười trưởng lão có bảy người ủng hộ tôi, sao bà không tính sổ với tôi đi?”
Bà già áo đen cười quái dị một tiếng: “Hahaha, bà cần vị trí cung chủ này của bà!”
“Hay là… ừm, mạng sống của con gái bà đây?”
Nghe thấy vậy, thân thể mềm mại của
Thẩm Nại Tuyết run lên: “Bà nói cái gì? Con gái?”
“Con gái cái gì? Sư phụ, rốt cuộc mụ ta đang nói cái gì!”
Cả người Hoàn Nhan Băng Phượng cứng ngắc tại chỗ.
Bà già áo đen làm bộ vỗ đầu một cái: “ôi trời, xem trí nhớ của tôi này!”
Bà ta lập tức cất cao giọng: “Làm sao lão thân lại quên mất trước kia cung chủ đã vụng trộm sinh ra một đứa con gái chứ!”
“Băng Cực Cung có quy củ, cung chủ nhất định phải băng thanh ngọc khiết!”
“Nếu như mọì người biết Thẩm Nại Tuyết là con gái của bà, sẽ cảm thấy thế nào đây?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Hoàn Nhan Băng Phượng trắng bệch!
“Cái gì?”
“Thẩm Nại Tuyết là con gái của cung chủ?”
“Lý trưởng lão, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Mâỳ trăm ngàn đệ tử của Băng Cực Cung hoàn toàn xôn xao.
Thẩm Nại Tuyết nhìn thấy một màn này,
thân thể mềm mại không ngừng run rẩy: “Mụ ta… Nói thật sao?1′
“Sư phụ… Người… Người là mẹ của con ư?”
Hoàn Nhan Báng Phượng cắn môi đến mức trắng bệch, máu tươi tràn ra!
Bà già áo đen đè thấp giọng: “Cung chủ, việc đã đến nước này, bà vẫn nên thừa nhận đi!”
“Chỉ cần bà thừa nhận, tôi sẽ tha cho Thẩm Nại Tuyết!”
Hoàn Nhan Băng Phượng nhìn Thẩm Nại Tuyết bằng ánh mắt phức tạp.
Bà ta hít sâu một hơi, giống như đã đưa ra quyết định gì đó.
“Được!”
Bà ta quay mặt nhìn tất cả mọi người của Băng Cực Cung: “Là Hoàn Nhan Băng Phượng tôi đã lừa dối mọi người, Thẩm Nại Tuyết đúng là con gái ruột của tôi!”
“Cái gì!”
Thẩm Nại Tuyết hoàn toàn ngây người.
Xung quanh cũng hoàn toàn sôi trào!
“Chủ nhân của Băng Cực Cung luôn luôn băng thanh ngọc khiết, sao bà có thể có con gái
được?”
“Tiện nhân, đê tiện bẩn thỉu!”
“Cút xuống đi, giao vị trí cung chủ Băng Cực Cung ra đây!”
Người phía dưới thi nhau mắng nhiếc, đủ từ ngữ khó nghe vang lên.
Sắc mặt Hoàn Nhan Băng Phượng trắng bệch: “Là tôi phụ lòng mọi người, từ giờ trở đỉ Hoàn Nhan Băng Phượng tôi sẽ không còn là chủ nhân Băng Cực Cung nữa!”
Bà già áo đen vô cùng mừng rỡ, hô hấp dồn dập quát: “Nếu đã như vậy, còn không giao lệnh bài cung chủ ra đây?”
“Cho bà!”
Hoàn Nhan Băng Phượng khoát tay, ném lệnh bài chủ nhân Băng Cực Cung qua.
“Hahahahaha!”
Bà già áo đen đưa năm ngón tay ra bắt lấy: “Lệnh bài cung chủ, cuối cùng cũng đến tay tôi fôỉ!”
Hoàn Nhan Báng Phượng nhìn bà già áo đen: “Lý trưởng lão, tôi đã nhường ra vị trí cung chủ rồi, mẹ con chúng tôi có thể đi được chưa?”
“Đỉ?”
Bà già áo đen bật cười.
Bà ta dùng âm thanh chỉ có trên đài có thể nghe được trào phúng: “Hoàn Nhan Băng Phượng, bà đúng là ngây thơ!1′
“Bà cho rằng giao ra lệnh bài cung chủ, mẹ con hai người sẽ có thể sống nữa sao?”
“Người đâu, bắt lấy hai mẹ con bẩn thỉu này cho bản cung chủ!”
“Nếu như dám phản kháng, giết không tha!”
“Rõ!”
Bảy tám bóng người xông lên trên đài cao, lao về phía mẹ con Hoàn Nhan Băng Phượng và Thẩm Nại Tuyết.
“Chuyện này…”
Một người phụ nữ trung niên trên đài cao lo lắng, chuẩn bị ra tay giúp đỡ.
Hai trưởng lão bên cạnh bắt lấy cổ tay bà ta, lắc đầu: “Hoàn Nhan Băng Phượng đã thất thế, nếu như lúc này chúng ta ra tay, chỉ sợ mình cũng sẽ bị thua thiệt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK