Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1647: Tôi giết người còn cần bằng chứng?
Cho ông ta một vạn lá gan, cũng không dám đánh vào mặt điện Thần Hoàng’
Diệp Bàc Minh cháng thèm đế ý đến hai người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Trần Vạn Lê: “Tỏi và ông cũng không có thâm thù đại hận gì, không đến mức đối phó tôi chứ?”
“Tỏi cảm thấy chắc chắn có người đằng sau ông đúng không?”
Trần Vạn Lê điên cuồng lắc đ’âu: “Không… không có…”
“Vậy sao?”
Diệp Bắc Minh cười’
Đông tứ cúa Trân Vạn Lê co lại.
Tiếng cười này giống như tứ thần cười, sống chết khó đoán’.
Liên sau đó.
Diệp Bắc Minh giơ tay, lòng bàn tay có thêm mười ba cây kim châm!
“Có lẽ ông còn chưa biết, tôi còn là một người hành nghề y!”
“Huyệt vị cúa cơ thế con người rất đặc biệt, nếu đám kim châm vào vài huyệt vị đâc biệt, sẽ có hiệu quả không ngờ đáy!”
Vừa dứt lời, mười ba cây kim châm cùng
chui vào cơ thể cúa Trần Vạn Lê!
Tiện tay ném đi.
“A!”
Trân Vạn Lê phát ra tiếng gào thét như mổ heo, cơ thế cá người điên cuồng vặn vẹo!
Đâu càng không ngừng đập xuống mặt đất cúa đài Phong Thân!
Tiếng “Phập! Phập! Phập!” vang khắp cá đài Phong Thần!
Mười ba cây châm không những khiến Trân Vạn Lê chịu đau đớn không thể chống cự, còn phong tỏa tất cả thần lực trong cơ thế ông ta!
Bây giờ ngay cả tự van cũng không làm được!
“Giết tôi đi, cầu xin cậu giết tòi đi… cậu Diệp…”
“Tòi không nên đối địch với cậu… cho tôi thêm một cơ hội đi…*
Trân Vạn Lê phát hiện không thế tự vân.
Chí đành cầu xin!
“Suýt…*
Các võ giá khác thấy cánh này, không nhịn được hít khí lạnh!
Trần Vạn Lê ngay cá chết cũng không sợ, lai sợ mấy cây châm nhó bé hành hạ?
Rốt cuộc thú đoạn cúa Diệp Bắc Minh này đáng sợ đến mức nào?
Diệp Bắc Minh thán nhiên nói: “Nói đi, ai bảo ông đới phó tôi?”
“Câu Kiêu, Giang Nhiên! Là bọn họ’”, Trân Vạn Lê gào thét.
Diệp Bắc Minh gật đầu, giơ chân dâm xuống!
Rắc rắc!
Đâu của Trần Vạn Lê dứt khoát gãy lìa, chuyển ánh mắt nhìn sang hai người Cáu Kiêu, Giang Nhiên: “Thực sự là các người ư!”
Cáu Kiêu, Giang Nhiên kinh sơ đến nuốt nước miếng trước sự sát phạt quyết đoán của Diệp Bâc Minh!
Hai người quay sang nhìn nhau, lên tiếng nói: “Trần Vạn Lê bị cậu hành hạ như vậy, lời của ông ta không the làm bâng chứng!”
“Tỏi giết người, mà cần bàng chứng?”
Diệp Bâc Minh cười: “Tôi chỉ cần biết cần giết ai là đủ rồi!”
Vừa dứt lời, Diệp Bâc Minh bước ra một bước trực tiếp đứng trước hai người!
Táy trái lướt ngang qua!
Lúc này, Câu Kiêu và Giang Nhiên thực sựhoáng sợ!
Tay trái chí tôn, vò địch đó!
“Vãi! ức hiếp người quá đáng, cùng ra tay, giết!”
Câu Kiêu tức giận hét lên một tiếng, lập tức lấy ra một chiếc rìu thân chém vê phía tay trái chí tôn.
Giang Nhiên vẻ mặt đây tức giận cùng bùng phát, một thanh thăn kiếm mang theo ngọn lửa chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh.
Hai tiếng ‘choang choang’ vang lên tiếng tiếp!
Rìu thần và kiếm thán gãy nứt tại chồ, một luồng sức mạnh trực tiếp đánh bay hai người ra dế như trở bàn tay!
Nếu không phải binh khí của hai người đâ giúp họ đỡ được phân lớn sức mạnh, sợ rang sẽ bị tay trái chí tôn đập chết tại chô!
Cho dù là vậy, hai người cũng năm dưới đất phun ra máu điên cuông.
Toàn thần là vết thương xây sát, gân cốt kinh mạch, thân cốt, đan điên cũng vỡ toàn bộ!
“Ông Lâm, cứu tôi…”
“Ông Lục, tôi không muốn chết…”
Hai người Càu Kiêu, Giang Nhiên quay đâu.
Dùng sức mạnh cuối cùng nhìn sang đám người Lâm Trung Sâm và Lục Duệ!
Lâm Trọng Sơn giật khóe mắt, gầm hét nói: “Diệp Bắc Minh, cậu muốn đuối cùng giêì tận thật sao?”
“Đệ tử nội môn của Vạn Thần Tông bọn họ, cậu biết giết người như vậy sẽ có hậu quả gì không?”, Lục Duệ hầm hằm uy hiếp.
Hai người vấn không dám ra tay!
Điện Thần Hoàng, không đắc tội được!
Diệp Bắc Minh nháy vút lên hai chân đạp mạnh lên đầu Câu Kiêu và Giang Nhiên!
Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nào, ông nói với tôi có hậu quả gì?”
Một cánh cuồng ngao như vậy, hoàn toàn khiến tất cả mọi người có mặt chấn hãi!
“Trời ơi…”
“Cũng không nế mặt Vạn Thần Tòng?”
Một vài trưởng lão tông mòn cùng kinh hãi đến há hốc miệng.
Vương Tư Đạo nuốt nước miếng: “Nếu tên nhóc này tiến vào thần giới, thần giới còn không bị cậu ta làm long trời lở đất ư?”
“Tiếu Nguyên, em thua cậu ta, không thiệt!”, Vương Yên Nhi mặt mát, hơi thớ dồn dập.
Vương Nguyên khõng nhịn được run run nói: “Nguy hiếm quá, đúng là nguy hiếm quá!”
“May là lúc đó em thu tay, nếu không em cũng có thế chết thảm như bọn họ’”
Đôi mắt đẹp của Ngư Thất Tinh đầy vê sợ hãi!
Ngư Chính Dương bên cạnh đã quyết định, sau khi về lập tức trả lại kiếm Càn Khôn Trấn Nquc cho Diêp Bắc Minh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK