Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1638: Anh trai Giang Hiêu tới
Hầu Tử cười xấu xa: “Hê hê, anh Diệp không bị nguy hiểm gì đâu!”
“Tôi đoán là anh ấy cướp cô em Thanh Từ này nên mới làm rồng đen phẫn nộ thôi!”
“Hầu Tử, đừng nói lung tung!”
Long Khuynh Vũ và chu Nhược Giai chạy tới, hai người cũng nhìn thấy rồng đen trên đường nên đuổi theo tới đây.
Hầu Tử thấy Chu Nhược Giai tới, lập tức không còn dám cười đùa nữa: “Chị dâu tới rồi đấy à, em chỉ nói đùa thôi!”
“Anh Diệp rất yêu chị, sao anh ấy lại đế ý tới cô gái nào khác được chứ?”
“Chắc chắn là anh ấy chỉ chơi bời qua đường thôi!”
“Được rồi!”
Chu Nhược Giai nhướng mày: “Tôi không quan tâm anh ấy có bao nhiêu người phụ nữ, hiện tại tôi chỉ lo lâng cho an nguy của anh ấy mà thôi!”
Hầu Tử bật ngón tay cái: “Chị dâu à, anh Diệp thật là hạnh phúc!”
Trong lòng Long Khuynh Vũ chợt nảy sinh tâm tư!
Khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng: “Long Khuynh Vũ à, mày đang nghĩ lung tung gì vậy? Sao mày và anh Diệp lại có thể có gì được chứ!”
“Mau nhìn kìa, anh Diệp đưa cô Thanh Từ vào trong một cái hang rồi, không phải là định động phòng đấy chứ!”, Hầu Tử còn châm thêm dầu vào lửa.
“Cậu ngậm miệng lại đi!”
Ba người Chu Nhược Giai, Mặc Đình Đình, Long Khuynh Vũ đồng loạt trừng mắt nhìn Hầu Tử!
Hầu Tử cười xấu hố: “Tôi chỉ nói chơi chút thôi mà, nói chơi chút thôi mà!”
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh ôm Nguyễn Thanh Từ đứng ở cửa vào một chiếc hang.
Hai con rồng đen thấy vậy không dám tới gần!
Chỉ quanh quấn trên không trung, điên cuồng gầm lên!
Nhưng không dám xông tới!
Diệp Bắc Minh buông Nguyễn Thanh Từ ra: “Cô Nguyễn, xem ra chúng ta an toàn rồi!”
“Ồ…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ đỏ bừng, cô ấy gật đầu: “Cảm ơn anh Diệp, anh đã
cứu tôi ba lần rồi!”
Bảy ngày qua.
Hai người liên tục bỏ chạy, hơn nữa, Diệp Bắc Minh còn ôm Nguyễn Thanh Từ!
Dù cho trong bảy ngày này, hai người không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì!
Nhưng.
Tâm thái của Nguyễn Thanh Từ đã thay đổi rất nhiều!
ít nhất là trong bảy ngày bỏ chạy thục mạng vừa qua, Diệp Bắc Minh chưa từng nghĩ đến chuyện vứt bỏ cô ấy!
Chắc chắn rất nhiều đàn ông không thể làm được điều này!
Diệp Bắc Minh không hề để ý thấy ánh mắt ngọt ngào của Nguyễn Thanh Từ, chỉ tập trung quan sát hang động: “Chỗ này cũng không tồi, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi một lát rồi tính tiếp!”
“Được, tôi nghe theo anh”.
Nguyễn Thanh Từ mỉm cười, gật đầu.
Hệt như một cô vợ vâng lời!
Diệp Bắc Minh ném cho Nguyền Thanh Từ hai viên đan dược, còn mình thì ngồi ở cửa hang, bắt đầu khôi phục chân nguyên!
ở bên ngoài, trên đài Phong Thần.
Bọn Trần Vạn Lê đứng yên lặng trước một màn hình thủy tinh khống lồ!
Trên màn hình đang hiến thị mọi chuyện xảy ra ở đại lục Ngũ Hành!
Trần Vạn Lê sầm mặt lại: “Tên nhóc này thật may mắn, không ngờ cậu ta lại tìm được hang động có từ thời chiến tranh giữa các vị thần thời Thượng cố!”
Đột nhiên.
Lạc Khuynh Thành chợt hoàn hồn: “Chết tiệt! Mình đang nghĩ gì vậy!”
“Cậu ta chỉ là sư đệ ở một kiếp luân hồi của mình mà thôi, mình quan tâm cậu ta như vậy làm gì?”
“Cứ hành động theo kế hoạch, chỉ cần tìm được thứ kia là đã không uổng công đi chuyến này rồi!”
Bóng dáng Lạc Khuynh Thành biến mất.
“Giới Long Vương sợ hơi thở của cuộc chiến giữa các vị thần nên không dám tới gần!”
“Nhưng bọn ta đã thăm dò hang động đó rất nhiều lần rồi, trong đó không có gì hết!”
“Sớm muộn gì mày cũng phải chui ra thôi, chờ tới ngày mày chui ra, ngày hôm đó sẽ là ngày chết của mày!”
Đằng sau đám đông, Vương Nguyên và Ngư Thất Tình nhìn về phía màn hình lớn: “Chị Thất Tình, lần này cậu Diệp lành ít dữ nhiều rồi phải không?”
“Nhưng dù cậu ta có vẫn lạc cũng không thiệt thòi gì, ít ra đã có một người đẹp như Nguyễn Thanh Từ chôn cùng cậu ta!”
“Dù có làm ma thì cậu Diệp cũng vẫn tha hồ phong lưu!”
Ngư Thất Tình hơi bực bội: “Anh đừng nói nữa! Im lặng đi!”
Vương Nguyên rụt cố lại.
Đột nhiên.
Ù!
Toàn bộ đài Phong Thần rung lắc dữ dội, một giây sau, một thế giới mở ra.
Hai thanh niên đi từ trong đó ra, một người sắc mặt bình thản.
Một người mắt đỏ hồng, hơi thở tàn bạo trên người bốc cao tới tận trời Ị
Giống như một ngọn núi lửa có thế phun trào bất cứ lúc nào!
Khoảnh khắc nhìn thấy người này, tất cả thần sử đang có mặt ở đây đều biến sắc như thế nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ!
“Em trai tôi chết thật rồi ư? Bị người ta giết chết ở đài Phong Thần ư?”
Giọng của người đàn ông có đôi mắt đỏ hồng khàn khàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một vị thần sử: “Trần Vạn Lê, lúc đó ông cam đoan với tôi thế nào hả?”
Ầm!
Một đợt sóng khí màu đen ập tới, đập mạnh vào người Trần Vạn Lê!
Trần Vạn Lê hoàn toàn không có cơ hội né tránh, sóng khí đánh thẳng vảo lục phủ ngũ tạng!
“Hư…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK