Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1620
Thần Giới ư?
Diệp Bắc Mình kỉnh ngạc: “Chẳng phải Đông Phương Xá Nguyệt đang ở u Minh Giới cùng với các sư tỷ của tỏi hay sao? Tại sao giờ lại ờ Thần Giới?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Chuyện này thì bản tháp cũng không biết nhưng có thể chắc chắn rằng mẹ con họ đều bình an!”
Diệp Bắc Minh thờ phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh bổng hỏi tiếp: “Vậy còn bố mẹ tòi và các sư tỷ thì sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẵm nghĩ một chút rồi đáp: “Tạm thời bản tháp không cảm ứng được hơi thở của họ!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày, trong lòng có dự cảm chẳng lành!
Bên ngoài thành Thiên Dung, người đông nghìn nghịt.
Hơn một triệu người tu võ tề tựu về đây, hôm nay chính là ngày thần giáng!
Một khi vượt qua được tuyển chọn thần
giáng là sẽ được lẻn Thần Giới.
Dù chỉ trở thành một người hầu cúa Thần thôi thì tiền đồ tương lai cũng vẫn vô cùng rộng mở!
Nếu như may mắn được thế lực Thần Giới chọn trúng thì không chỉ bản thân người đó một bước lên mây mà thế lực sau lưng người này cũng sẽ được thơm lây!
Lúc này, cửa thành Thiên Dung đóng kín.
Tất cả mọi người đều mong mỏi trông ngóng.
Toàn bộ người của nhà họ Diệp, nhà họ Cổ, nhà họ Phó đều đã có mặt đầy đủ,
Diệp Kinh Vân, Diệp Cuồng Nhân dẩn theo mười truyền nhân thuộc chi trường của nhà họ Diệp, trong đó có Diệp Vy Ny, lẳng lặng chờ đợi!
“Sao người của học viện Viên cố vẵn chưa tới vậy? Nếu bọn họ không tới thì cửa thành Thiên Dung sẽ không mờ!”
“Chẳng lẽ mọi người lại phải chờ đám người của học viện Viền cố hay sao?”
“Đúng là chẳng ra làm sao, rõ ràng bọn họ là thế lực yếu nhất trong số chúng ta nhưng lại dám kiêu ngạo như vậy!”
Trong đám người nhà họ Diệp, nhà họ Cố, nhà họ Phó, có một số thanh niên tỏ ý không vui.
Tất cả bọn họ đều là thiên tài kiệt xuất hàng đầu được gia tộc tuyển chọn nên!
Đâu ai chịu bằng lòng đứng chờ người khác dưới ánh nắng mặt trời chói chang cơ chứ?
“Thôi được rồi,
Nói bớt lạì vài câu!”
“Im lặng đi!”
Diệp Kinh Vân và một ỏng lão nhà họ cổ gần như đồng thanh lên tiếng.
Đám thanh niên của hai gia tộc lập tức ngậm miệng!
Phó Toàn Thịnh cười khẩy nói: “Mười người các cõ các cậu phải ghi nhớ điều này cho tôi, tới lúc cuộc tuyến chọn thần giáng bắt đầu, nhất định không được nương tay!”
“Hễ là người của học viện Viền cổ thì đều giết chết, không tha!”
“Vâng!”
Mười người thanh nỉén nam nữ của nhà họ Phó khẽ hồ lên một tiếng.
Tới gần giữa trưa, người của học viện Viền Cổ vần chưa tới.
Một thanh niên của nhà họ Phó cườỉ, nói đểu: “Không phải là người của học viện Viễn Cổ không dám tớì đấy chứ?”
“Mặc kệ bọn họ có tới hay không, cứ tới trưa mà chưa tới thì coi như là chú động bỏ cuộc!”
Một thanh niên khác cười gằn.
Trong đội ngũ của nhà họ Diệp, Diệp Vy Ny nhíu mày: ‘Nghe nói một nám trước cậu Diệp gặp phải chuyện bất trắc nên mất sạch tu VÌƯ
‘Sau đó cậu ta đã phải bế quan một năm, hình nhưchỉ mới xuất quan gần đây’.
‘Không biết lần này cậu ta có tớỉ không?’
Diệp VyNy nghĩ thầm.
Sau đó cô ta ngẩng đầu lên nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu!
Đồng hồ ớ cửa thành cho thấy chỉ còn không đầy mười phút nữa là sẽ tới buổi trưa.
Liệu người của học viện Viễn cổ có kịp tới không? Liệu Diệp Bắc Minh có tới không?
“Rầm” một tiếng thật to, cửa thành Thiên Dung mờ ra!
Một nam một nữ chậm rãi đi ra khỏi cửa thành, bầu không khí ồn ào lập tức yên tĩnh hẳn!
“Kính chào thần sử!”
Hai người vừa đi ra ngoài chính là Vương Nguyên và Ngư Thất Tình.
Vương Nguyên nhìn lướt qua đám đông: “Tất cả đã tới đủ chưa?”
“Bấm thần sử, mười người nhà họ Diệp đã tới đủ!”
“Bầm thần sử, mười người nhà họ cổ đã tới đủ!”
“Bẩm thần sử, mười người nhà họ Phó đã tới đủ!”
“Thế người của học viện Viền cổ thì sao?”
Không ai trả lời!
Ngư Thất Tình nhướng mày: “Đã sát giờ rồi mà bọn họ vần chưa tới ư?”
Phó Toàn Thịnh không nén nổi cười, óng ta nói: “Bẩm thần sử, thế hệ trước và thế hệ trước nữa của học viện Viễn cổ đều không có
ai có thế vượt qua được cuộc tuyển chọn thần giáng!”
“Ngay cả một suất làm người hầu của Thần thôi cũng không có aỉ giành được, không như nhà họ Phó chúng tôi có tổng cộng ba người hầu của Thần!”
Mặt mày ông ta rạng rỡ, thái độ nóì năng đầy kiêu ngạo: “Chắc là bọn rác rười ấy không dám tới rồi!”
“Haha…”
Bầu không khí bên ngoài thành Thiên Dung cực kỳ hoan hỉ!
Vương Nguyên nhìn về phía Ngư Thất Tinh: “Làm sao bây giờ?”
Ngư Thất Tinh thầm thờ dài trong lòng một tiếng, lắc đầu đáp: “Thôi vậy, nếu bọn họ không tới thì đành phải làm theo quy định thôi”.
Thời gian cứ thế trôi đi từng giây từng phút, tới khi chí còn lại vài giây cuối cùng.
“Xem ra học viện Viền cổ bỏ cuộc thật rồi!”
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Học viện Viền cố tớir
Ngoài cùng đám đống chợt vang lên một tìêhg hô vang dội!
Một giây sau, Kiếm Phá Thiên dẫn theo mười người nhóm Diệp Bắc Minh xuất hiện.
Khoảnh khắc trông thấy Diệp Bắc Minh, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Vy Ny và Ngư Thất Tình đồng thời nở nụ cười!
“Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh ư?”
“Hơi thờ được giấu kĩ, không thế nhìn ra cảnh giới cụ thể!”
Mấy người trẻ tuổi của nhà họ cổ thì thầm to nhỏ với nhau.
Một chàng trai có nước da màu đồng lắc đầu: “Đừng nhiều chuyện, dù sao tương lai của chúng ta cũng nằm ờ Thần Giới!”
“Chuyện ờ Huyền Gỉớì không liên quan gì tới chúng ta!”
“Vânq!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK