Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1572: Mọi chuyện xem như kết thúc!
Ông lão gầy yếu bình tĩnh mở miệng: “Diệp Chấn Đường, ông đang chất vấn quyết định của tôi sao?”
Một áp lực lớn đang tấn công tới!
Bùm!
Diệp Chấn Đường quỳ trên mặt đất: “Chấn Đường không dám!”
Ông lão gầy yếu xua tay: “Lui ra hết đì!”
Các thành viên cấp cao của nhà họ Diệp lần lượt rời đi.
Vừa trở về nơi ở, vợ của Diệp Chấn Đường đã ngồi dưới đất khóc lớn: “Con gái, con chết thật thê thảm quá!”
“Chúng ta không có năng lực báo thù cho con, giết chết Diệp Bắc Minh!”
“Rốt cuộc Diệp Vy Ny kia đã cho ba vị lão tổ kia uống thuốc mê nào mà lại khiến bọn họ bao che cô ta như vậy!”
“Dao Nhi, huhuhu, là do mẹ vô dụng, thật xin lỗi con!”
Diệp Chấn Đường đột nhiên đập vào bàn một cái: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!”
Hai mắt người vợ đỏ hoe: “Con gái chết thảm, ông cũng không rơi một giọt nước mắt nào!”
“Ông có còn là con người không? ông không khóc, ngay cả tôi cũng không được khóc sao?”
Diệp Chấn Đường nghiến ráng: “Con gái của Diệp Chấn Đường tôi tuyệt đối sẽ không chết vô ích!”
“Diệp Bắc Minh nhất định phải chết, con khốn Diệp Vy Ny kia cũng đừng hòng ăn được trái ngon!”
“Thằng nhóc kia hiện tại đang trốn trong học viện Viên cổ, hơn nữa lão tổ cũng đã nói chuyện này kết thúc tại đây!”
“Cho dù muốn giết Diệp Bắc Minh, cũng không thể làm công khai được!”
Trong mắt người vợ tràn đầy oán độc: “Mặc kệ dùng biện pháp gì, tôi cũng phải giết chết thằng nhóc kia!”
Diệp Chấn Đường cau mày.
Đột nhiên, ánh mắt ông ta quay lại nhìn Diệp Mục: “Mục Nhỉ!”
“Bố!”
Sắc mặt Diệp Mục tái nhợt, run lên vì sợ
hãi.
Giọng nói của Diệp Chấn Đường trở nên lạnh như băng: “Rốt cuộc con và thằng nhóc kia kết thù oán như thế nào? Kể hết đầu đuôi ngọn nguồn cho bố biết!”
“Không được phép giấu giếm lời nào!”
“Đúng…”
Diệp Mục không dám chậm trễ, kể lại mọi chuyện xảy ra trong Huyền Các không sót một chữ nào.
Sau khi nghe xong, Diệp Chấn Đường nhíu chặt lông mày lạỉ: “Ngoài những chuyện này còn có chuyện gì khác nữa? Thằng nhóc kia còn có gì đặc biệt không?”
Diệp Mục hơi sửng sốt.
Can thận hồi tưởng!
Đột nhiên, anh ta vỗ đầu một cái: “A, con nhớ ra rồi!”
“Thằng nhóc này vừa mới gia nhập Huyền Các thì đã thắp đèn trời trong buổi đấu giá đầu tiên mà anh ta tham dự!”
“Hơn nữa còn công khai đi lên đài đấu giá, nói Diệp Hiểu Yên giống một người phụ nữ mà
anh ta quen biết!”
“Diệp Bắc Minh hình như gọi người phụ nữa kia là Nhược Tuyết…”
“Căn cứ vào lời nói của người ở hiện trường đấu giá, mối quan hệ giữa Diệp Bắc Minh và người phụ nữ này tuyệt đối không tầm thường, nhất định là hồng nhan tri kỷ!”
“ồ?”
Ánh mắt Diệp Chấn Đường hơi lóe lên: “Gọi Diệp Hiểu Yên đến đây!”
ở chỗ sâu trong học viện Viễn cổ.
Bùm!
Một luồng khí cực kỳ cường đại bùng nổ.
Đám người Vương Thần Cương, Kiếm Phá Thiên, Trương Tuyệt Long, Tần Bách Hùng, Phong Tuyệt Tình đều bị đánh bay ra ngoài, lùi lại hàng chục bước rồi mới dừng lại!
Một đám trừng to đôi mắt, khiếp sợ nhìn về phía Diệp Bắc Minh đang ngồi xếp bằng ở phía trước!
“Rốt cuộc trong cơ thể của thằng nhóc này có sức mạnh gì?”
“Mấy người chúng ta cùng nhau hợp tác
cũng không thể hóa giải được sức mạnh này, nhưng nhóc Diệp lại không sao?1′
Nhiều người không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Đột nhiên, bên ngoài đại điện vang lên một giọng nói: “Tổng viện trưởng, lão tổ của nhà họ Diệp gửi tin đến đây”.
“Lão tổ nhà họ Diệp?”
Vương Thần Cương suy nghĩ một chút, đẩy cửa đi ra ngoài.
Một lát sau, cầm một lá thư đi vào: “Lão tổ của nhà họ Diệp viết ở trong thư, chuyện của Diệp Dao xem như đã kết thúc!”
“Nhà họ Diệp sẽ không gây phiền phức cho học viện Viễn cổ nữa, hy vọng cũng có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này!”
Mấy người yên lặng gật đầu.
“Còn nhà họ Phó thì sao?”
“Phó Long Đình chết dưới tay của nhóc Diệp, đó là thiên tài kiệt xuất nhất của nhà họ Phó, chỉ sợ bọn họ sẽ không bỏ qua!”
Kiếm Phá Thiên hừ lạnh một tiếng: “Hừ, chúng ta cũng không sợ người nhà họ Phó!”
“Chỉ cần nhóc Diệp còn ở học viện Viễn cổ,
tôi cũng không tin bọn họ dám xông vào!”
Giọng nói của Tần Bách Hùng trầm xuống: “Bọn họ không dám xông vào học viện Viễn cổ, không có nghĩa là bọn họ không dám đả thương những người liên quan đến nhóc Diệp!”
“Không xong!”
Sắc mặt Vương Thần Cương hơi thay đổi: “Xuất thân của nhóc Diệp là Huyền Thiên Tông, nhà họ Phó không dám xông vào học viện Viễn Cổ!”
“Có lẽ bọn họ sẽ đến Huyền Thiên Tông bắt người. Phá Thiên, Tuyệt Long, các người lập tức đến Huyền Thiên Tông, dẫn những người có liên quan đến nhóc Diệp tới học viện Viễn cổ đi!”
“Được, chúng tôi lập tức đi ngay”.
Kiếm Phá Thiên và Trương Tuyệt Long xoay người rời đi.
Lúc này, Diệp Bắc Minh đã chìm sâu trong biển ý thức.
Một mảnh hỗn độn!
Bóng tối, loạn xạ, hỗn độn!
Diệp Bắc Minh cảm thấy cả người nhẹ
bỗng, lang thang trong Hỗn Độn!
Không biết qua bao lâu, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói: “Thằng nhóc, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ hoàn toàn trầm luân!”
Diệp Bắc Minh đột nhiên bừng tỉnh: “Giọng nói này là… Tiểu Tháp?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút kích động: “Mẹ kiếp! Cuối cùng cũng đánh thức được cậu!”
“Bổn tháp còn tưởng rằng cậu thực sự sắp ngủm củ tỏi rồi chứ!”
“Tiểu Tháp, đã xảy ra chuyện gì? Đây là nơi nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK