Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1580: Diệp Bắc Minh là phụ nữ sao?
Mấy người thậm chí có chút tránh né’
Diệp Bâc Minh nhíu mày: “Mấy người còn giấu tòi chuyện gì nữa? Đại SƯ tỷ tôi đâu?”
Hầu Tử cười: “Cậu Diệp, đại sư tỷ thấy anh hôn mê bất tỉnh cho nên đã đi tìm biện pháp đế anh tỉnh lại rồi!”
‘Thật sao?”
Diệp Bắc Minh nhìn Hầu Tử.
Những người khác cũng không chịu nói.
Diệp Bắc Minh trực tiếp nối giận: “Mấy người bẩt tay nhau lừa tôi đúng không? Hầu Tử!”
‘Anh có phải là huynh đệ cúa tôi không vậy? Rốt cuộc là anh có ý gì?”
Hầu Tử cắn răng, kiên trì mở miệng: ‘Cậu Diệp, không phái tôi không coi nghĩa khí ra gì!1
‘Mà là tôi đã đồng ý với đại sư tỷ! Cho nên, xin lồi anh! ‘
“Dệch!”
Diệp Bâc Minh nổi giận, trong lòng có một dự cảm không tốt!
Đôi mắt Chu Nhược Giai đó lên, lắc đâu với anh.
‘Cô Long, đại sư tỷ cúa tôi đâu?”
Long Khuynh Vũ cắn đôi môi đỏ: “Cậu Diệp, anh đừng ép tôi’ ’
‘Mời anh chờ một chút, qua hôm nay là được rồi!’’
“Có ý gì? Cái gì gọi là qua hôm nay là được?”
Diệp Bác Minh nhìn đám người, đột nhiên hiếu ra: “Nhà họ Phó hay là nhà họ Diệp? Rốt cuộc mấy người đang giấu tôi chuyện gì?1
“Hầu Tử, Nhược Giai, mọi người làm tôi quá thất vọng’’1
“Chín sư tỷ của tòi đã xảy ra chuyện, bây giờ chỉ còn lại mòi đại sư tỷ!’
‘Nếu như không có đại sư tỷ, cỏ lẽ tôi đã chết ớ Côn Luân Hư rồi!”
“Nếu như không có đại sư tý, cũng sẽ không có Diệp Bắc Minh tôi hôm nay!’
‘Rốt cuộc mấy người có biết tầm quan trọng của đại sư tỷ với tôi không?1, một câu cuối cùng, Diệp Bâc Minh gần như là hét ra.
Hầu Tử sửng sốt!
Chu Nhược Giai bất đâc dĩ nhắm mắt lại!
Long Khuynh Vũ cũng ngây người, không nghĩ tới Diệp Bác Minh lại phán ứng lớn như thế’
‘Còn không nói đúng không?!”
Hầu Tử tỏ ra tự trách: “Cậu Diệp, xin lỗi!”
‘Đại sư tỷ cô ấy… cô ấy thay anh đi nghênh chiến trên Đoạn Hôn Đài rồi!”
‘Đoạn Hồn Đài?”
Con ngươi Diệp Bác Minh co rụt lại!
Ba chữ Đoạn Hồn Đài này, nhìn thấy mà giật mình!
Đáy lòng Diệp Bác Minh rét lạnh: “Hầu Tử, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Hầu Tử chỉ có thẻ nói chuyện Diệp Chân Đường ước chiến trên Đoạn Hồn Đài ra.
‘Đại sư tý cũng không có cách nào! Anh không tính lai, Diệp Chấn Đường dùng cô Hạ đế uy hiếp!”
Hâu Tử đó mắt: ‘Anh Diệp, cho dù anh có tự mình ứng chiến! ‘
“Nhưng đó là Đoạn Hồn Đài! Nghe ý của các vị tiền bối học viện Viẻn cổ, trên Đoạn Hồn Đài không thể dùng được thủ đoạn gì cá!”
‘Một mình anh đi lên, làm sao có thể đánh với cánh giới Đế Tòn được?”
Diệp Bắc Minh cá giận nói: “Cho nên mấy người liên đế đại sư tỷ thay tôi đi chịu chết?”
Cả người Diệp Bác Minh run rẩy, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua thời gian!
Đã qua 12:30, đã qua buổi trưa!
‘Tiền bối, từ nơi này đến Đoạn Hồn Đài mất bao lâu?’
Diệp Băc Minh nhìn vê phía Vương Thần Cương.
Chí thấy đòi mát anh đó lên, tràn ngâp tơ máu!
Một ngọn lửa giận đang thiêu đốt!
Vương Thần Cương nhíu mày: “Nhóc Diệp, đã quá thời gian rồi!1
“Chỉ sợ chuyện ở Đoạn Hồn Đài đã thành kết cục đã định, hơn nữa nơi đây cách Đoạn Hồn Đài ít nhát là một ngày đi đường!”
‘Bây giờ cậu có đến đó cũng đã chậm!’
Trái tim Diệp Bác Minh hoàn toàn lạnh lẽo, gầm nhẹ một tiếng: “Tiền bối, thật sự không có biện pháp nào sao?1
Vương Thần Cương thấy bộ dáng này cúa anh thì nghiêm trọng gật đầu: “Nhóc Diệp, lão phu không muốn lừa cậu!”
‘Trong các thế lực như học viện Viên Cố, nhà họ Phó, nhà họ Diệp đêu có một trận
truyền tống có thế chạy thắng đến thành Thiên Dung!”
‘Nếu như cậu quyết tám muốn đi, lão phu có thế giúp cậu một lần!”
“Tiền bối, đi!”
Diệp Bác Minh không chút do dự, kéo Vương Thần Cương xông ra khỏi đại điện.
Bên trên Đoạn Hồn Đài.
Ầm!
Lạc Khuynh Thành bay ra ngoài, vẽ ra một đường cong duyên dáng trên không trung!
Trong nháy mât rơi xuống đất, một bộ mặt nạ da người rơi ra khỏi mặt cô áy!
Lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt!
‘Đây là… phụ nữ! Lại là phụ nữ, không phải Diệp Bắc Minh!”
Người xem dưới Đoạn Hồn Đài đêu ngây ra!
Ai nấy đều trợn to hai mãt, không thế tin được những gì mình nhìn thấy!
‘Chấn Đường, đáy là chuyện gì vậy?”
Vợ của Diệp Chấn Đường hô to, lại quay đâu nhìn về phía con trai: ‘Mục Nhi, Diệp Bâc Minh là phu nữ sao?”
Diệp Mục cũng ngây ngấn cá người: ‘Mẹ, con dám khẳng định Diệp Bầc Minh nhất định là đàn ông!”
“Vậy người phụ nữ này là ai?”
“Con không biết…”
Diệp Mục cám giác đâu óc vang lẻn ầm ầm!
Thân thế mềm mại của Thấm Nại Tuyết run lên: “Là đại sưtỷ của anh Diệp!’
“Quả nhiên!”
Báng Phách lập tức hiếu ra: “Bảo sao tôi thấy tên nhóc Diệp Bâc Minh kia lại có thể không chịu được một kích nhưthế!”
“Nếu như là đại sư tý cúa cậu ta, vậy thì không kỳ quái nữa rồi!”
“Nhưng tại sao cô ta lại tới đây? Tên nhóc Diệp Bắc Minh kia đâu?”
Một giây sau, bốn phía Đoạn Hồn Đài vang lên một trận nghị luận kịch liệt.
‘Tốn công nứa ngày, lại là một người phụ nữ!”
“Ha ha ha, làn này Diệp Chấn Đường quá mất mặt rồi, còn tưởng ráng ông ta đang hành hạ Sát Thần chứ! ’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK