Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà họ Phó.

Phó Toàn Thịnh cầm một khối lưu ảnh thạch, cánh tượng hiện ra là tất cá những chuyện xày ra ở đài đoạn hồn và bèn ngoài sơn môn nhà họ Diệp.

Hình ánh kết thúc, câ trong điện xôn xao!

“Hán lại tấn công sơn môn nhà họ Diệp trước mặt nhiều người, còn xông vào nhà họ Diệp giết bố con Diệp Chấn Đường, Diệp Mục?”

“Nhà họ Diệp lại không phản ứng gì?”

“Xông vào nhà họ Diệp lại có thể bình an vô sự rời đi?”

“Thái độ cúa nhà họ Diệp và cá thiên phú kinh người cùa tên nhóc này khiến tôi rất bất an!”

Lãnh đạo cấp cao nhà họ Phó bàn luận.

Không biết qua bao lâu, trên chỗ cao nhất đại điện vang lên một giọng nói uy nghiêm: “Bây giờ kẻ này đang ớ đâu?”

Hội trường ồn ào lập tức yên tĩnh.

Phó Toàn Thịnh quỳ xuống đất: “Thưa lão tố, tên nhóc này đã vào thân điện cúa thành Thiên Dung!”

“Thần điện?”

Mọi người nhà họ Phó kinh ngạc.

Giọng nói uy nghiêm tiếp tục vang lên:

“Anh cả, anh nhìn thấy thanh kiếm trong tay tên nhóc đó không?”

Câu này.

Rõ ràng là nói với một lão tô’ khác của nhà họ Phó.

“Thanh kiếm này chém thiên diệt địa, lại có thế triệu hồi huyết long tấn công!”

“Chắc chắn không phái là một thân khí bình thường!”

“Hơn nữa, hán mới là cảnh giới Hư Vương, hình như lúc han giết kỳ lân của nhà họ Phó ta mới là cánh giới Động Hư nhỏ bé!”

“Mới qua bao lâu chứ? Hân đã tiến vào cánh giới Hư Vương rồi?”

“Tốc độ tầng cấp như vậy, đúng là đáng sợ!”

Giọng nói uy nghiêm dừng một chút, trầm giọng bổ sung nói: “Đáy vân chưa phái là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là thái độ của nhà họ Diệp!”

“Đối lại là người khác, chém vỡ sơn mòn nhà họ Diệp còn có thế an toàn rút lui không?”

“Hiến nhiên là thái độ của ba tên đó nhà họ Diệp, tôi nghe nói tố tiên nhà họ Diệp đã từng để lại một lời dự đoán!”

“Hình như là người mang theo long huyết, có thế giúp nhà họ Diệp khởi dậy, trờ lại thần giới…”

Một giọng nói khàn khàn vang lên: “Nhị đệ, đệ đích thân đi một chuyến đi’”

“Nếu được, bát sống tén nhóc này và cà thanh kiếm về đây!”

“Nếu hơi khó, chí cân mang thanh kiếm đó về là được!”

“Được!”

Bên trong đài đoạn hồn.

Trước măt Diệp Bắc Minh đen xì, giống như ớ trong động tối!”

Nhiệt độ xung quanh rất thấp, tùy tiện thở ra một hơi cũng đóng thành bầng!

Bỗng nhiên, phía sau vang lên một giọng nói âm u: “Mùi cúa máu tươi? Người sống?”

“Vậy mà có người sống đi vào?”

“Nhóc con, làm thức ăn của tao đi!”

“Cút ra, tao đã một vạn năm không ăn thịt người rồi, hân là của tao!”

Hàng chục giọng nói cùng vang lên.

Soạt! Soạt! Soạt!

Diệp Bắc Minh có thể câm nhận được, có thứ gì nhanh chóng tấn công v’ê phía anh!

Tung kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra, tiếng rồng gầm vang lên!

Gru!

Một con huyết long xông ra, chiếu sáng trong phạm vi bán kính ngàn trượng.

Dưới ánh huyết quang, cho dù là Diệp Bầc Minh cũng phải hít khí lạnh!

Phía sau bóng tối có chi chít vò số đôi mắt nhìn chằm chằm về bên này, mang theo hào quang ghê rợn!

Kê nào cũng muốn xông lên, ăn tươi nuốt sống anh!

Trong mắt võ giá, đây là thân hồn!

Trong mắt người bình thường, đây là quý hồn!

Liền sau đó, huyết long xông vào trong đám thần hồn, tiếng kêu thảm vang lẽn dồn dập.

“A… cơ thế của tòi tan cháy rồi…*

“Đừng, ta không muốn thần hồn tiêu tan!”

“Không…”

Các tiếng kêu la thảm thiết vang lên, biết không dế chọc vào Diệp Bắc Minh, quay người bỏ chạy.

Trong phút chốc, xung quanh yên tĩnh trớ lại!

Diệp Bầc Minh có thế cảm nhận được trong bóng tối có rất nhiều đôi mắt đang nhìn anh, trực tiếp quát lên: “Tôi không hề có chút hứng thú với các người, tôi đến đây đế tìm một người!”

Vừa dứt lời.

Diệp Bâc Minh giơ tay, chán nguyên ngưng tụ.

Một đường hào quang sáng lên, hóa thành dáng vè cùa đại sư tỷ Lạc Khuynh Thành!

“Các người ai từng nhìn thấy thần hồn của cô ấy?”

Tĩnh lặng như cái chết, không ai trả lời!

“Không nói?”

Sác mặt Diệp Bảc Minh sầm xuống.

Không hê kiêng sợ chém ra một đường kiếm, trong bóng tối vang lên tiếng kêu thám: “Đại nhân, chúng tôi thực sự chưa từng nhìn thấy cô gái này!”

Đôi măt Diệp Băc Minh băng lạnh: “Xem ra các người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

“Các người đã không nói, thì tôi tìm từng người một!”

Dậm chân một cái, phía sau cuốn lên ma khí ngút trời!

Chín con huyết long màu đó bùng phát, xông vào trong đám thán hòn!

“Vãi! Chúng ta đã nói không nhìn thấy rồi!”

“Hăn thực sự muốn đuối cùng giết tận sao?”

“Mọi người liều với hắn đi!”

Vô sô’ thần hồn nối lên, điên cuồng lao về

phía Diệp Bãc Minh!

Đáng tiếc họ vốn không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh, tất cá bị diệt tại chỗ!

Bống nhiên, túi càn khôn bẻn hông dao động!

“Chó địa ngục?”

Diệp Bác Minh mặc niệm trong lòng, thá chó đia nquc ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK