Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1639: Vị hôn phu của Nguyễn Thanh Từ
Trăn Vạn Lê không nhịn được phun ra một búng máu tươi, bắn ra ngoài như một con chó chết.
Ông ta đập “rầm” một tiếng thật mạnh xuống đất nhưng không dám chần chừ dù chỉ một giây, lập tức bò trở lại như một con chó chết!
Quỳ gối dưới chân người thanh niên kia!
Huỵch! Huỵch! Huỵch!
Điên cuồng dập đầu!
“Giang sư huynh, chuyện này thực sự không thể trách tôi được, là do Giang Hiêu giết người trước mặt mọi người ở trên đài Phong Thần…”
‘Vốn tôi muốn sai thần sử tạm thời bắt cậu ta lại rồi sau đó sẽ lén lút thả ra!”
“Không ngờ tên phế vật Diệp Bắc Minh lại ra tay ngay trước mặt mọi người, thẳng tay giết chết Giang Hiêu…”, Trần Vạn Lê vừa dập đầu vừa giải thích.
Khóe mắt Giang Nhiên giần giật: “Cho nên, ý ông là em trai tôi chết là đáng phải không?”
Trần Vạn Lê thầm than hỏng rồi!
Ngay khi ông ta ngấng đầu lên, ông ta lập tức đối diện với đôi mắt có thể giết chết người
khác của Giang Nhiên!
“Không… Không, không, không, ý tôi không phải vậy…”, Trần Vạn Lê điên cuồng lắc đầu.
Ầm!
Một luồng sóng khí nữa lại đập tới.
Cơ thể Trần Vạn Lê kêu “rắc” một tiếng vang giòn rồi lại bị bắn ra ngoài một lần nữa!
Ông ta la lên cực kỳ thảm thiết: “ôi… Thần cốt của tôi… Thần cốt nát rồi… Thần cốt của tôi nát rồi…”
Cảnh giới của ông ta rơi thẳng từ trên cảnh giới Chân Thần đỉnh phong xuống cảnh giới Chân Thần sơ kỳ!
“Ông sủa thêm một câu nữa xem?”, Giang Nhiên nói.
Trần Vạn Lê như bị bóp nghẹt cố họng, không hít thở nổi!
Ông ta không dám trách cứ Giang Nhiên nên đành trút hết mọi nỗi oán hận lên đầu Diệp Bắc Minh!
“Nếu như không tại cậu thì sao tôi lại thê thảm như thế này?”
“Diệp Bắc Minh! Cậu sẽ không được chết tử tế đâu!”
Lúc này, thanh niên đi cùng với Giang Nhiên
tới đây thản nhiên nói: “Giang sư huynh, người chết rồi không thế sống lại được!”
“Cho dù anh có giết chết tên phế vật Trần Vạn Lê này cũng chẳng ích gì, điều chúng ta cần làm bây giờ là báo thù cho em trai anh!”
Trần Vạn Lê vừa ho ra máu vừa điên cuồng gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, sư huynh Cừu Kiêu nói rất đúng!”
“Giang sư huynh, anh có giết tôi thì Giang Hiêu cũng không thể sống lại được!”
“Chi bằng anh cứ coi tôi như là một quả rắm, giữ sức lại mà giết chết tên khốn Diệp Bắc Minh kia!”
Cừu Kiêu mỉm cười, nhắc nhở: “Có rất nhiều người đang nhìn đấy, cẩn thận một chút!”
Giang Nhiên đành phải nuốt cơn giận tột độ xuống, khẽ gật đầu: “Được!”
Con ngươi lạnh giá của anh ta nhìn Trần Vạn Lê: “Thằng ranh Diệp Bắc Minh đó đâu rồi? Cậu ta đang ở đâu?”
Trần Vạn Lê như thể được đặc xá, dẫn hai người tới trước màn hình thủy tinh.
Ông ta chỉ tay vào màn hình, nói: “Tên phế vật này chính là Diệp Bắc Minh!”
Đôi mắt của Giang Nhiên lập tức khóa chặt thanh niên trên màn hình!
Cừu Kiêu đứng bên cạnh chỉ nhìn lướt qua Diệp Bắc Minh rồi đột ngột tập trung nhìn vào Nguyễn Thanh Từ đứng bên cạnh!
Con ngươi của anh ta đột ngột thu nhỏ lại: “ĐÙI Kia là vị hôn thê của tôi!”
Vị hôn thê?
Mọi người sững sờ.
Nguyễn Thanh Từ là vị hôn thê của Cừu Kiêu?
“Đù! Đù!”
“Đù má… Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đó?”
“Tại sao vị hôn thê của tôi lại đi cùng với cậu ta?”
Cừu Kiêu như thế nổi điên, xông tới chỗ Trần Vạn Lê, túm chặt cổ ông ta!
Trần Vạn Lê gần như ngạt thởl
Đôi mắt Cừu Kiêu đỏ bừng, anh ta quát ầm lên: “Nói đi! ông mau nói đi!”
“Tại sao vị hôn thê của tôi lại đi cùng với cậu ta? Hơn nữa còn trai đơn gái chiếc ở chung trong một hang?”
“Có phải bọn họ đã làm gì rồi không? Nói mau!”
“Mẹ kiếp, ông mau nói đi!”
Thấy Cừu Kiêu đột nhiên nối điên!
Tất cả mọi người đều sợ điếng người!
Khóe môi Giang Nhiên giần giật!
Thế mà anh còn bảo tôi phải chú ý à? Thế anh thì sao?
Trần Vạn Lê trợn ngược mặt thở không ra hơi: “Sư huynh Cừu Kiêu… Tôi… Khụ khụ…”
“Tôi không thở được…”
“Đù!”
Cừu Kiêu nhấc bổng Trần Vạn Lê lên rồi ném mạnh xuống đất: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Nếu như ông không giải thích rõ rang!”
“Tôi sẽ giết cả nhà ông!”
Tròng mắt của Cừu Kiêu gần như nổ tung!
Trần Vạn Lê nằm dưới đất thở thoi thóp trả lời: “Sư huynh Cừu Kiêu, tôi cũng không biết bọn họ đã làm gì hay chưa!”
“Điều duy nhất tôi biết là Diệp Bắc Minh ôm theo cô Nguyễn, bị Giới Long Vương truy sát!”
“Ôm liền suốt bảy ngày trời…”
“Bảy ngày!”
Con ngươi của Cừu Kiêu thu nhỏ lại, ở trong mắt anh ta, ngoại trừ hung dữ và tàn bạo ra thì không còn gì khác!
Bảy ngày!
Dù cho hai người không làm gì nhưng chỉ ôm nhau bảy ngày thôi cũng đủ làm anh ta phát điên!
“Chết! Chết! Chết! Tôi muốn cậu ta phải chết!”, Cừu Kiêu còn điên cuồng hơn Giang Nhiên vừa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK