Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại SƯ tỷ cúng là người luân hồi?

Liền sau đó, hơi thở của Diệp Bâc Minh trở nên dồn dập: “Cò chắc chân không? Làm sao đại sư tỷ cùa tòi có thể là người luân hồi?”

Ngư Thất Tinh nhìn Diệp Bâc Minh: “Xem ra anh Diệp biết người luân hồi là thế nào!”

“Anh đả biết thì tôi không giải thích nữa!”

‘Thân hồn của người Luân Hồi không chịu ánh hưỏng của đài đoạn hồn, cho nén mới không bị đài đoạn hồn hút vào trong!”

Diệp Bầc Minh ngấn người tại chỏ.

Lập tức truyền âm: ‘Tiếu tháp, cô ta nói có thật không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát: “Không phài không có khả nàng nay, nói không chừng đại sư tý của cậu thực sự là người Luân Hồi!”

“Nếu là người Luân Hồi, thần hồn sẽ không dé dàng tiêu tan!”

“Ngược lại đại sư tỷ của cậu sẽ an toàn”.

Diêp Bắc Minh tò vẻ mặt ngạc nhiên.

Mòt lúc sau, giọng từ từ của Ngư Thất Tình vang lên: “Anh Diệp, anh làm tòi đau đấy!”

Cúi đầu nhìn, mình còn tóm cổ tay cua Ngư Thất Tinh.

Lập tức buông cổ tay cúa Ngư Thất Tinh: “Cò Ngư, xin lổi, tòi kích động quá!”

Ngư Thất Tình lấc đầu: “Anh Diệp quan tâm sư tỷ cua mình, quan tâm tác loạn, tòi không đế bụng!”

“Chí là, tuy anh Diệp không tìm được thân hồn

cùa sư tý anh”.

■’Nhưng việc đã hứa vói tòi, vẫn phải giữ lời đấy!”

Diệp Bãc Minh gật đâu: “Diệp Bác Minh tói đá nói ra thì tứ mâ nan truy, đương nhiên sẻ giữ lời!”

“Cáo từ!”

Liền quay người mau chóng rời đi.

Cùng lúc đó, ờ vùng cực ám nào đó cùa Huyền Giới.

Một hư ánh ngõi khoanh chán, lượng lớn quý khí màu đen tập trung xung quanh cơ thế hư ánh.

Nếu Diệp Bâc Minh có ó đây, chác chán sẽ nhận ra hư ãnh chính là đại sư tỷ của anh!

Lạc Khuynh Thành cau chặt mày, vừa hấp thụ sức mạnh cùa quỷ khí vừa lấm bầm: “Lạc Khuynh Thành, người cúa nhà họ Lạc mười tộc hón độn!”

“BỐ mẹ đến từ nhà họ Lạc thánh tộc luu lạc ó thê giói Tam Thiên, mình nhớ sau khi ra đời, thần hồn cúa mình đã từng thức tính một lần!”

“Vì đế tiến vào thân miếu đó, một mình bó đi…’’

“Tiếc là sức mạnh không đú, ngất xíu giữa đường, được một người phụ nữ tên là Diệp Thanh Lam nhặt về Côn Luân Hư!”

“Trăm vị đại nầng thưọng cố, lại trở thành sư phụ cũa mình? Tiếu sư đệ…”

Lúc này.

Tất cá ký ức ở kiếp trước hiện lên trong đâu như hồng thúy!

Lạc Khuynh Thành tự lãm bấm, trong miệng

phát ra giọng quái dị: “Không ngờ Lạc Khuynh Thành ta đường đường là thân hoàng, sau khi chuyến thế sang cơ thế phụ nử cùng họ”.

“Lại đi nộp mạng vì một tên đàn ỏng?”

“Diệp Bắc Minh?”

Lạc Khuynh Thành cắn răng.

Sâu trong đ’âu lại vụt lên một bóng người!

“Không được!”

“Người này tuyệt đối không được ờ lại trong lòng ta, không có lợi cho đại đạo!”

Lạc Khuynh Thành lắc đâu, ngón tay khẻ điểm mấy cái trong không trung.

Định hoàn toàn xóa sạch bóng người đó khỏi trong đâu.

Một lát sau, bóng người cũa Lạc Khuynh Thành chấn động, bông mở đòi măt: “Cái gì? Lại còn có chấp niệm, không muốn xóa bó dâu tích ciia ké này?”

Liền sau đó.

Một tia thần hồn thuộc về Lạc Khuynh Thành sau khi chuyến thê’ khó khàn lẻn tiếng: “Quên ai thì quên cùng không được quên tiểu sư đệ…”

Chấp niệm!

Chấp niệm sâu sãc!

“Cô!”

Lạc Khuynh Thành nối giận.

Nếu lúc này cương ép xóa bò tất cà, không chừng thần hồn sẽ tốn thương!

Cò ấy được không bầng mất.

Nhớ lại tất cả những gì Diệp Băc Minh làm cho cô ấy, Lạc Khuynh Thành lạnh lùng hù một tiếng:

“Thòi vậy, đợi mình trở vê vị trí thần hoàng vậy!”

“Tất cà đều có thể xóa bỏ dè dàng, Diệp Bắc Minh? Ha ha!”

Bòng nhiên, không gian phía trước dao động.

Vù!

Hư không nứt ra một đường, súc mạnh pháp tắc dao động.

Hai người mặc chiến giáp từ trong đi ra, một nam một nữ.

Khoảnh khắc hai người xuất hiện ờ Huyền Giới, không gian xung quanh méo mó, sức mạnh pháp tẩc sôi sục!

Lúc nhìn thấy Lạc Khuynh Thành, hai người quỳ một chân xuống: ‘Tham kiến thần hoàng! Cung nghênh thần hoàng trở về!”

Sẳc mặt Lạc Khuynh Thành bình thán: “Bán hoàng vừa trở về, thần hồn còn rất hư yếu!”

‘Tạm thời không thế cùng hai người trở về thần giới, đợi tòi ngưng tụ cơ thế máu thịt!”

“Đợi ngày thần giáng một nầm sau, hai người lại đến đón tòi!”

“Hai người đế lại thần cốt trước, ta cán đúc lại cơ thể mau thịt!”

Hai người quay sang nhìn nhau một cái, không dám chậm trề: “Vâng!”

Liên sau đó, hai người gân như cùng ra tay, tóm ra một cái xương sườn tù’ lồng ngực!

Cung kính đặt trước người Lạc Khuynh Thành, quay người bó đi.

Lạc Khuynh Thành thấy vậy, giơ tay bấm quyết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK