Ngay khi anh vừa nhấc chân lên định giầm nát đầu người thanh niên kia.
Mặt mày lão Diệp tái mét: “Ranh con, cậu dám làm vậy à!”
Xoẹt!
Năm ngón tay lão ta nắm chặt, một thanh đao màu đen bỗng xuất hiện trong tay lão ta rồi vung đao chém vào đầu Diệp Bắc Minh.
“Đứng lại đó cho lão phu!”
Diệp Bắc Minh làm ngơ như không nghe thấy gì.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh, kiếm quét ngang hóa giải đao khí ập tới.
Cùng lúc đó.
Chân anh giẫm mạnh xuống.
Đầu người thanh niên kia tan nát.
Lão Diệp trừng mắt chết trân: “Không! Đồ chó chết, sao cậu dám làm thế!”
“Tiểu sư đệ…”
Lạc Khuynh Thành ngỡ ngàng đầy khiếp sợ.
“Cậu đáng chết, cả nhà cậu đều đáng chết, tất cả người trên đời này đều đáng chết hết!”
Lão Diệp rống to một cách cuồng loạn.
Đôi mắt già nua đầy tơ máu: “Cái mạng ti tiện của các người kém xa một cọng tóc của cậu chủ nhà tôi!”
“Sao cậu dám giết cậu chủ hả?”
Diệp Bắc Minh đá văng xác chết người thanh niên như đá bịch tởm lợm.
Ầm!
Bỗng nhiên, máu thịt trên người thanh niên bỗng bay ra.
Một cảnh tượng khó lòng tưởng tượng xuất hiện.
“Cạch cạch cạch”, tiếng xương cốt di chuyển vang lên.
Hộp sọ vỡ nát bỗng bay về lại lần nữa ghép thành một.
Ngay sau đó.
Một cái đầu nguyên vẹn không chút hư hỏng lại xuất hiện trên cổ người thanh niên đó.
“Ôi… chuyện gì thế này?”
Người trên quảng trường kinh hãi.
Bọn họ thấy người thanh niên từ từ đứng dậy.
Đôi mắt đỏ bừng như nhỏ máu.
Gã há mồm thở dốc, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Mày… hộc hộc… mày…”
“Mày dám giết tao à? Nếu Hàn Lương tao không có thế thân phù thì e rằng đã bị mày giết chết rồi!”
Hàn Lương sợ vỡ mật.
Gã lấy một miếng ngọc bài trong ngực ra.
Trên đó có khắc đủ loại ký hiệu này nọ tiếc rằng đã vỡ vụn rồi.
Diệp Bắc Minh bèn hỏi: “Tháp nhỏ, thế thân phù là gì thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên trả lời: “Có nhiều thứ cậu chưa từng gặp lắm, cấp bậc thế giới của Thánh Vực cao hơn thế giới Cao Võ nhiều”.
“Nói trắng ra, thế giới Cao Võ chẳng qua chỉ là võ đạo mà thôi”.
“Còn những thế giới cao cấp hơn thì lại thiên về nghiên cứu phép tắc thế gian!”
“Thếthân phù chỉ là một loại trong số đó mà thôi”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Nói như vậy chẳng phải không thể giết chết gã ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Sai rồi!”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh khó hiểu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Sử dụng thế thân phù một lần sẽ khiến nguyên khí gã trọng thương”.
“Không tĩnh dưỡng vài ba năm thì không được, nếu cậu giết gã hai lần thì gã đi đời là cái chắc”.
“Hóa ra là vậy”.
Diệp Bắc Minh trầm ngâm gật đầu: “Vậy giết gã lần nữa thôi!”
Dứt lời, Diệp Bắc Minh lại bùng nổ.
Anh thi triển Ảnh Thuấn.
Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh xuất hiện ngay trước mặt Hàn Lương.
“Mày định làm gì đó!”
Giọng Hàn Lương hơi khàn, gã hoảng loạn lùi về sau: “Lão Diệp, cứu tôi!”
Lão Diệp hoàn hồn, nhanh chóng chém trường đao về phía Diệp Bắc Minh, nháy mắt không khí đã bị lão ta cắt ngang.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở anh: “Nhóc con, mau né, không sẽ chết đấy!”
Diệp Bắc Minh chỉ đành buông tha cho gã rồi mau chóng lùi về sau, né tránh đao vừa tới kia.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt đất bị nổ thành một cái lỗ rộng cả trăm mét.
Hàn Lương không may mắn lắm bị làn khí đánh bay ra ngoài, chật vật ngã sõng soài trên mặt đất.
“Cậu chủ!”
Lão Diệp bước tới, rót chân nguyên vào cơ thế Hàn Lương để ổn định vết thương cho gã.
Chát!
Nhưng mà Hàn Lương quay phắt cho lão Diệp một cú tát đau đớn trên mặt: “Tôi bị làm sao thì sao hả! Đồ vô dụng nhà ông, không phát hiện tôi ở đây hả?”
“Thế mà còn dùng đao khí chém xuống mạnh bạo nữa!”
“Lẽ nào đến tôi mà ông cũng muốn giết hả? Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Chết tiệt!”
Tất cả mọi người sững sờ.
Cảnh giới của lão Diệp là Giới Vương đấy.
Lão ta lại để một tên mới cảnh giới Thần Đế làm bẽ mặt ư?
Mà điều khiến người ta khiếp sợ ấy là lão Diệp quỳ xuống nhỏ nhẹ nói: “Cậu chủ, xin lỗi cậu ạ!”
Hàn Lương phẫn nộ gào lên: “Giết! Giết thằng ranh đó cho tôi, rồi đánh gãy từng khúc xương của cậu ta cho tôi!”
“Chặt đầu của cậu ta dâng lên cho tòi, tôi muốn đích thân giẫm nát đầu của cậu ta!”