Trong phút chốc, nhiệt độ toàn bộ Sát phong đã giảm xuống dưới điểm đóng băng.
Tất cả mọi người đều không kìm lòng được mà run rẩy, cứ như đang đặt mình trong Địa Ngục cửu u vậy!
Một người phụ nữ mặc đồ màu đỏ đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Tên kia, cậu lặp lại lần nữa!”
Diệp Bẳc Minh căn bản không thèm đế ý đến cơn giận của cô ta: “Tôi! Nói! Là! Đạo! Tàn! Sát! của! Bà! Là! Thứ! Chó! Má!”
“Chỉ bằng một chút sát ý này của bà mà còn muốn bắt dì Nguyệt của tôi quỳ xuống cầu xin bà ư?”
“Không bằng bà quỳ xuống cầu xin tôi, đế tôi dạy bà đạo tàn sát của tôi?”
Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh dẫm chân xuống đất một cái thật mạnh.
Trong phút chốc!
Một luồng sát khí kinh thiên bộc phát ra từ trong cơ thể của anh.
Ầm!
Cả trời đất cũng phải ảm đạm mất màu, ngay cả bầu trời trên không trung của Sát phong cũng biến thành màu đỏ như máu.
Sau lưng Diệp Bắc Minh, một con rồng máu lao lên không, rít gào một tiếng rồi tiêu tán!
Mấy trăm đệ tử khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Lãnh Nguyệt ngây dại, cũng quay đầu khiếp sợ nhìn anh!
Con ngươi của Sát chủ co rút lại, cả người đều đang run rẩy!
Vèo!
Ngay sau đó.
Chỉ trong khoảnh khắc Sát chủ đã xuất hiện ở bên cạnh Diệp Bắc Minh, túm lấy cánh tay anh: “Cậu học đạo tàn sát này từ đâu?”
“Có phải là học từ kẻ bạc tình kia không?”
Lãnh Nguyệt cũng bắt lấy một bàn tay của Diệp Bẵc Minh, kích động đến mức đôi mắt đẹp đỏ bừng: “Minh nhi, mau nói cho dì Nguyệt biết!”
“Cháu… cháu đã từng gặp ông ấy rồi sao?”
“Rốt cuộc cháu và ông ấy có quan hệ gì?”
Diệp Bắc Minh ngây ra: “Hai người… đang nói đến ai vậy?”
Lãnh Nguyệt nói rất nhanh: “Người truyền thụ cho cháu đạo tàn sát này ấy!”
Sát chủ hô hấp dồn dập: “Nhất định cậu là đệ tử của ông ta đúng không? Đạo tàn sát của cậu chính là học từ ông ta đúng không?”
Sát chủ còn lấy ra một bức tranh.
Bên trên là một người đàn ông vô cùng tuấn tú phong độ!
Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh nhìn thấy bức tranh kia liền nghẹn họng nhìn trân trối: “Đậu má, đây không phải là Sát sư phụ của tôi sao?”
Chẳng lẽ người đàn ông mà dì Nguyệt và Sát chủ tranh nhau là là Sát sư phụ?
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm: “Sát sư phụ của con à! Người… Người đúng là phong lưu phóng khoáng!”
“Sát sư phụ?”
Lãnh Nguyệt và Sát chủ đồng thời nhìn qua, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Hai người ít nhất đều là cấp Thánh, điều này khiến Diệp Bắc Minh có áp lực nặng như núi.
Anh chỉ vào bức tranh trong tay Sát chủ giải thích: “Dì Nguyệt, Sát tiền bối, người trong bức tranh này rất giống một vị sư phụ của cháu!”
“Cháu không biết tên chính xác của ông ấy, cháu chỉ biết người ngoài gọi ỏng ấy là Vua tàn sát!”
“Bình thường cháu đều gọi ông ấy là Sát sư phụ!”
“Vua tàn sát?”
Lãnh Nguyệt sửng sốt!
Sát chủ bừng tính: “Vậy thì đúng rồi, lang quân đi theo đạo tàn sát!”
“ông ấy đã từng nói nếu đạo tàn sát của ông ấy thành công, chắc chắn sẽ dùng cái tên Vua tàn sát!”
Lãnh Nguyệt khẽ kẽu một tiếng: “Đồ đàn bà đê tiện không biết xấu hố này, lang quân là tên mà bà có thế gọi sao?”
Sát chủ hừ lạnh một tiếng: “Tiện nhân ghen tị à?”
Trong đôi mắt của Lãnh Nguyệt đều là lửa giận: “Bà mới là tiện nhản, đều bởi vì tiện nhân như bà mà lang quân mới rời khỏi tôi!”
“Rõ ràng là bà không biết tự trọng, nếu không phải bà là người thứ ba chen chân, sao lang quân có thế rời khỏi tôi chứ?”, Sát chủ cũng không cam lòng yếu thế.
Hai người giương cung bạt kiếm.
Mùi thuốc súng nồng nặc!
Đám đệ tử Thanh Huyền Tông ở đây nhìn đến ngây người.
Hai thái thượng trưởng lão thật sự vì một người đàn ông mà cãi nhau sao?
Ầm!
Bổng nhiên.
Một khí thế kinh khủng bộc phát ra.
Lãnh Nguyệt và Sát chủ lập tức lao vào đánh nhau!
Trong phút chốc, cả Sát phong đều chấn động.
Giọng nói của Lãnh Nguyệt truyền đến: “Minh nhi cháu đi trước đi, đợi dì dạy dổ mụ đàn bà đê tiện này rồi sẽ đi tìm cháu sau!”
Sát chủ cũng quát lẽn: “Bắc Minh, cậu là đệ tử của lang quân, như vậy cậu chính là đệ tử của Sát chủ tỏi!”
“Về sau nếu cậu muốn học tập đạo tàn sát, có thể đến Sát phong của tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ tự mình dạy cậu!”
Lãnh Nguyệt mạnh mẽ đánh tới: “Ai cho bà dạy Minh nhi? Bà cũng xứng ư!”
Sát chủ táo bạo quát: “Tôi không xứng chẳng lẽ bà xứng sao? Tiện nhân, tìm đánh!”
“Giết!
Hai vị thánh chủ đánh nhau, cả Thanh Huyền Tông đều bị kinh động.
Trong phút chốc, vô số người đều ngẩng lên nhìn về hướng Sát phong!
Diệp Bẳc Minh có chút đau đầu, bất đẳc dĩ rời đi.
Cùng lúc đó, trên một hòn đảo nhỏ ở biển khơi xa xôi.
Trong cơ thế Tôn Thiến bộc phát ra một luồng khí đen, gần như lao từ trong người ra ngoài.
Hai người Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết ra tay, tốn sức chín trâu hai hố mới ngăn chặn được thứ này!
Cả người Tỏn Thiến ướt đẫm, thân thế mềm mại nhịn không được run rẩy: “Nguy hiếm thật, suýt nữa đã để thần nữ Túc Hoàng thắng rồi!”
Chu Nhược Dư nhíu mày: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, đứa bé càng lúc càng lớn, phần thắng của thần nữ Túc Hoàng cũng càng ngày càng cao!”
Hạ Nhược Tuyết đề nghị: “Không bằng như vậy đi, tớ sẽ trở về thông báo cho Bắc Minh!”
Tôn Thiến lập tức từ chối: “Nhược Tuyết, nơi này là biển rộng mênh mông”.
“Chúng ta còn không biết chỗ này có cách Côn Luân Hư xa lắm không, một mình cậu rời đi rất nguy hiếm!”
Đột nhiên.
Trong bụng Tôn Thiến truyền đến một tiếng cười: “Ha ha ha ha!”