Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1339: Diệp Càn Khôn chính là Điên Thần!
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Gọi ông đế làm gì?”
Long Tổ ngạo nghễ cười: “Trong vòng mười hô hấp, tăng sức chiến đấu cho cậu gấp mười rân!”
“Đù!”
Diệp Bắc Minh chửi thề, đôi mất đỏ lên: “Long Tổ, ông đang không nói đùa chú?”
Với thực lực hiện tại của anh, dựa vào tháp Càn Khôn Trân Ngục đại khái có thể giết chết cánh giới Động Hư sơ kỳ trong nháy mắt!
Nếu có Long Tổ bổ sung, tăng sức chiến đấu lên gấp mười lần!
Liệu có thể giết chết tồn tại trên cả cảnh giới Động Hư không?
Long TỔ khẳng định trả lời: “Thuộc hạ không nói đùa!”
Khoảnh khắc rời khỏi thế giới không gian.
Giải trừ thời gian dừng lại!
Thân thế mềm mại của Tô Tử Lăng run lên, khôi phục bình thường: “Vừa rồi xảy ra
chuyện gì vậy?”
Sương máu trên núi Tổ Long và Diệp Bắc Minh sớm đã biến mất không thấy!
Trên không trung quảng trường Chân Võ.
Ầm!
Một đạo kiếm khí giáng từ trên trời xuống, hung hãng rơi xuống đại điện trên quảng trường Chân Võ.
Tiếng động loảng xoảng long trời lớ đất vang lên, đại điện ầm ầm nổ tung, vô số người tu võ lao ra!
Bọn họ khiếp sợ nhìn về phía kiếm khí đánh úp lại: ”Người nào?”
“Thật to gan, nơi này là điện Chân Võ, ai dám ra tay ở nơi này?”
“Cút ra đây cho lão phu!”
Xoẹt!
Tiếng rồng ngâm vang lên, kiếm khí đỏ như máu cuốn tới!
Mấy lão già vừa lao ra khỏi điện Chân Võ lập tức nổ tung, hóa thành sương máu tiêu tán!
“Người nào!”
Những người còn lại lui lại, vô cùng kinh
hãi!
Một giây sau.
Một thanh niên mang theo mặt nạ màu tím xuất hiện, đứng lơ lửng trên không trung!
“Diệp Càn Khôn?”
“Sao mày dám tới đây?”
Mọi người trong điện Chân Võ giật mạnh mí mắt, còn tưởng rằng đã nhìn nhầm!
Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn: “Chẳng phải các người muốn đuổi giết tôi sao?”
“Diệp Càn Khôn đến rồi, sớ Vị Ương cút ra đây!”
Giọng nói ‘âm ‘âm như sấm rền, trong nháy mắt truyền khắp thành Chân Võ!
“Cái gì?”
Đầu óc của mọi người trong điện Chân Võ đơ ra, ngây dại đứng yên tại chỗ, hoàn toàn choáng váng!
“Diệp Càn Khôn tới?”
“Ông trời của tôi ơi, anh ta lại dám xuất hiện? Thật quá ngông cuồng!”
“Đù… Thật hay giá?”
Bên trong thành Chân Võ sôi trào!
Bất luận đang bế quan hay đang nghỉ ngơi, chữa thương, hay đang ngủ.
Toàn bộ người tu võ đều lao ra khỏi phòng, đi về phía quảng trường Chân Võ!
Cùng lúc đó.
Chỗ sâu trong điện Chân Võ.
“Diệp Càn Khôn đến, sở VỊ Ương cút ra đây!”
Âm thanh truyền đến.
Sở Sở che miệng lại: “Chị, anh ta tới?”
Sở Vị Ương hơi há miệng: “Này…”
Sở Thiên Hằng không thể tưởng tượng nổi: “Tên này lại tự xuất hiện?”
“Chúng ta đi, đi gặp tên này!”
Đôi mắt già nua của sở Thiên Hằng nhíu lại.
Sớ Vị Ương quay người chạy ra ngoài điện: “BỐ, con đi xem trước!”
Giờ phút này, trên quảng trường Chân Võ đã tụ tập mấy chục triệu người tu võ.
Còn náo nhiệt hơn cả đại hội Chân Võ!
“Quả thật là Diệp Càn Khôn!”
“Điện Chân Võ truy nã anh ta, anh ta lại còn dám xuất hiện?”
“Dây thần kinh nào của tên này nối sai rồi vậy? Nếu tôi mà là anh ta, tuyệt đối sẽ trốn đi, vĩnh viễn không xuất hiện!”
Đám người tưng bừng thảo luận.
Sau khi hai người Lý Thất Dạ và Dao Cơ ra khỏi cấm địa Luân Hồi, bọn họ không rời khỏi thành Chân Võ ngay.
Hai người đứng trong đám người.
Cùng ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh, rồi liếc nhìn nhau!
“Thật là một tên điên!”
Lý Thất Dạ yên lặng hồi lâu, cuối cùng rặn ra một câu.
Trong lòng Dao Cơ nổi lên sóng to gió lớn: “Khiêu khích điện Chân Võ, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?”
Lý Thất Dạ lắc đầu: “Hành vi của người điên, không ai hiểu!”
“Nếu như là tôi, trốn đi để trường thành là lựa chọn tốt nhất!”
“Anh ta tới đây chẳng khác gì chịu chết!”
Một bên khác của đám người.
Thiếu nữ chỗ ghi danh ngây người: “ông nội, sao anh ta lại tới đây? Anh ta điên rồi sao?”
Ông lão bên cạnh gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: ‘Anh ta vốn dĩ là kẻ điên!1
“Nếu Diệp Bắc Minh là Sát Thần, vậy Diệp Càn Khôn chính là Điên Thần! Điên trong kẻ điên!”
Đúng lúc này.
Sờ Vị Ương xuất hiện, cô ta lo lắng nháy mắt vớí Diệp Bắc Minh: “Diệp Càn Khôn, nơí này là điện Chân Võ, không tới lượt anh diều võ giương oai!”
“Còn không mau cút đi!”
Một giây sau.
“Con gái, con nôn nóng bảo anh ta cút đi làm gì?”
Sở Thiên Hắng xuất hiện sau lưng sở Vị Ương!
“Bố!”
Con ngươi sở Vị Ương khẽ co rụt lại!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, nhìn
sở Thiên Hằng và người sau lưng ông ta: “Cành giới Động Hư?”
Tống cộng sáu người.
Sớ Thiên Hâng khoảng chừng cành giới Động Hư trung kỳ, năm người khác đều là sơ kỳ!
Chát!
Ngay trước mặt mấy chục triệu người, ông ta tát cho Sở Vị Ương đập xuống mặt đất!
Sau đó giẫm một chân lên đầu cô ta: “Thứ ăn cây táo rào cây sung!”
“Tao sớm đã nhìn ra mày muốn cứu nó, bằng không thì tại sao điện Chân Võ không thể tìm được con kiến này suốt ba ngày!”
“Đáng tiếc, chính con kiến này lại phát điên rồi, còn dám đến điện Chân Võ?“
“Kéo xuống!”
Quát khẽ một tiếng!
“Rõ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK