“Chắc chắn chứ? Thanh Ma Kiếm kia đã biến mất suốt một triệu năm, giờ thật sự xuất hiện?”
“Còn tòa tháp thì sao? Có tin tức không!”
Lão già áo bào trắng lắc đầu: “Tin tức về tòa tháp này tạm thời vẫn chưa biết!”
“Vừa rồi có người truyền tin tức từ thế giới Cao Võ về, thanh kiếm kia đang ở tại thế giới Cao Võ, trong tay một người trẻ tuổi tên Diệp Bắc Minh!”
“Diệp Bắc Minh?”
Mấy chục lão già tại đây ai nấy đều tràn ngập nghi hoặc.
Giọng nói của lão già mặc áo bào trắng đọng lại: “Đúng vậy, Hoa tộc, đời sau của Diệp Phá Thiên!”
Thu xếp ổn thỏa cho Diệp Thanh Lam xong, Diệp Bắc Minh đi vào một căn phòng.
Khương Tử Cơ hỏi: “Tiểu sư đệ, chủ mẫu sao rồi?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Sư tỷ yên tâm, mẹ em không có việc gì”.
“Vết thương của mọi người vẫn chưa khỏi, để em chữa thương cho mọi người”.
Khương Tử Cơ lập tức che ngực lại: “Tiếu sư đệ, chị đau ngực quá, em xem giúp chị chút đi”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh kiểm tra một hồi: “Ngũ sư tỷ, ngực chị có sao đâu, chị đau chỗ nào?”
Khương Tử Cơ bắt lấy tay Diệp Bắc Minh, ấn lên ngực: “Đau ở chỗ này này, bị thương đến kinh mạch rồi”.
“Tiểu sư đệ, em xoa bóp cho chị một lúc đi!”
Vương Như Yên cười nói: “Tiểu sư đệ, ngực của chị cũng đau, cần em qua kiểm tra một chút!”
“Tiểu sư đệ, chị cũng đau ngực!”
“Ôi trời, đau chết chị rồi!”
Mấy sư tỷ khác cũng ồn ào theo.
Diệp Bắc Minh chật vật chạy ra khỏi phòng.
Tử Long đứng ở phía xa, mỉm cười nhìn anh: “Nhóc, tề nhân chi phúc không sung sướng à?”
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiền bối Tử Long, ông đừng cười nhạo tôi”.
Tử Long cười: “Bố cậu muốn hưởng tề nhân chi phúc còn không có cơ hội đâu!”
“Tử Long!”
Giọng nói của Diệp Thanh Lam truyền ra từ căn phòng sau lưng.
Tử Long lập tức nói sang chuyện khác: “Ha ha ha, tôi đùa ấy mà”.
Diệp Thanh Lam lại nói: “Minh Nhi, Tử Long, hai người vào đi!”
Hai người nhìn thoáng qua nhau, đi vào phòng của Diệp Thanh Lam.
Diệp Thanh Lam không nói nhiều, quan tâm hỏi: “Tử Long, vừa rồi tôi không kịp hỏi, anh ấy thế nào?”
Nụ cười trên mặt Tử Long đọng lại, lắc đầu: “Tình huống rất không lạc quan!”
Trong lòng Diệp Thanh Lam hồi hộp: “Chúng ta còn bao lâu?”
Tử Long nhả ra một câu: “Hai năm rưỡi!”
Diệp Thanh Lam khiếp sợ đứng dậy: “Không phải ít nhất còn có năm năm sao, sao giờ chỉ còn lại hai năm rưỡi thôi?”
Tử Long giải thích: “Đại ca lo lắng cho sự an nguy của Minh Nhi nên bảo tòi ra ngoài bảo vệ Minh Nhi!”
“Tôi vừa rời đi, hiện tại đại ca phải một mình thừa nhận lực lượng của Ma Uyên!”
Diệp Bắc Minh gấp rút hỏi lại: “Tiền bối Tử Long, lời này của ông là có ý gì?”
Tử Long chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc, nếu cậu muốn biết, tôi có thể nói tất cả cho cậu!”
“Nhưng, cậu phải nghĩ kỹ, biết điều này xong cậu sẽ chịu áp lực rất lớn!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Chuyện của bố mẹ chính là chuyện của tôi!”
“Khá lắm!”
Tử Long tán thưởng một câu, chợt chuyển giọng: “Cậu biết Ma Uyên là chỗ nào không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi từng nghe bố giải thích rồi, Ma Uyên là nơi liên tiếp yếu nhất giữa Ma giới và Nhân giới”.
“Người của Ma giới đi qua Ma Uyên là có thể thẳng tới Nhân giới!”
Tử Long nhẹ gật đầu, rồi lắc đầu: “Nói đúng một nửa!”
“Ồ? Tiền bối Tử Long, chẳng lẽ trong đó còn có bí ấn khác?”, ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng.
Tử Long yên lặng một lát, mới chậm rãi mở miệng: “Ma giới còn có một cái tên khác, là Ma Vực!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Ma Vực?”
Tử Long nhìn anh: “Nghe được hai chữ Ma Vực này, cậu liên tưởng đến điều gì?”
“ừm…”
Diệp Bắc Minh trầm ngâm.
Trong đầu chợt lóe lên, bật thốt ra: “Thánh Vực?”
“Chính xác!”
Tử Long hài lòng nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc, cậu thực sự rất thông minh!”
“Một triệu năm trước, Ma giới, Thánh Vực, thế giới Cao Võ tạo thành thế vạc ba chân!”
“Ba thế giới này sinh tồn dựa vào chiến trường Thái cổ!”
“Vốn cục diện vạc ba chân rất ổn định, mãi cho đến khi…”
“Vốn cục diện vạc ba chân rất ốn định, mãi cho đến khi…”
Nói đến đây, Tử Long tạm dừng: “Có một tòa Thần miếu cổ xưa giáng từ trên trời xuống, rơi vào bên trong chiến trường Thái cổ!”
“Một người phụ nữ mang theo một thanh kiếm, một tòa tháp tiến vào chiến trường Thái cố!”
“Từ đó về sau, tất cả đều thay đổi!”
“Không biết tin tức từ nơi nào truyền đến, đồn đãi rằng chỉ cần lấy được tòa tháp và thanh kiếm trong tay người phụ nữ kia là có thể phá vỡ thế giới này!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh rung mạnh!
Lẽ nào là tháp Càn Khôn Trấn Ngục và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?
Người phụ nữ kia là ai?
Đến từ đâu?
Rồi đã đi đâu?