Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con đã trưởng thành rồi, không còn cần chúng ta nữa!”

Vua tàn sát cười: “Lúc con có nguy hiểm, các sư phụ vẫn có thế chạy đến!”

Long Huyết Chiến Thần vổ vổ bả vai Diệp Bắc Minh: “Đi!”

Quả quyết quay người rời đi.

Những sư phụ khác cũng rời đi, chỉ có một mình người đỡ đầu mở miệng: “Đồ nhi, con cũng nên rời khỏi Ma Uyên!”

“Trong vòng năm năm tới, e rằng Ma Uyên sẽ không lại mở ra”.

Nói xong, người đỡ đầu dùng một kiếm xé mở vết nứt không gian!

Những nhân loại tu võ khác xung quanh đồng loạt biến sắc: “Trong vòng năm nảm tới Ma Uyên sẽ không mờ ra nữa?”

“Sao chúng ta có thế kiên trì năm năm trong Ma Uyên chứ…”

Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào khe hở không gian kia.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh hơi chua xót: “Sư phụ…”

Người đỡ đầu lắc đầu: “Được rồi, đâu phải sinh ly tử biệt”.

“Mau cút đi cho ông!”

“Lần sau ta gặp lại con, nhớ biến ra thêm mấy đồ tôn nữa!”

Bóng dáng ông ấy nhanh chóng biến mất.

Diệp Bắc Minh suy ngẩm, xông vào trong vết nứt không gian.

Những người tu võ còn lại thấy thế thì sôi nổi lao ra theo!

Vù!

Trong nháy mắt, một luồng sát ý kinh khủng bao phủ mấy ngàn người tu võ!

“Anh Diệp..;

“Anh muốn làm gì?”

AI ai cũng kinh hoàng biến sắc.

Người phát ra sát ý kinh khủng kia chính là Diệp Bắc Minh!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Các người đều thấy được chuyện xảy ra ở Ma Uyên, tõl không hy vọng chuyện này sẽ truyền ra ngoài”.

“Cho nên, chỉ cần là người đi ra từ trong Ma Uyên, nhất định phải dùng sơ tảm võ đạo thề!”

“Tuyệt đối sẽ không truyền việc này ra!”

Một lão già cười lạnh: “Diệp Bắc Minh, cậu có tư cách gì mà bảo chúng tôi dùng sơ tâm võ đạo để thề?”

“Vừa rồi, nếu không phải có mười vị sư phụ của cậu, cậu cho rằng mình vẫn có tư cách nói chuyện như vậy với chúng tôi sao?”

cảnh giới Chí Tôn sơ kỳ, khó trách mạnh miệng như vậy!

Diệp Bắc Minh lười giải thích, trực tiếp chém xuống một kiếm!

Lão già cảnh giới Chí Tôn này gầm lên: “Tốt lắm thằng kia…“

Chưa kịp nói dứt lời, kiếm Đoạn Long đã nghiền ép xuống!

Chém lão già cảnh giới ChíTôn này thành bãi sương máu ngay tại chỗ!

Giết Chí Tôn như giết chó!

“Giờ còn ai có ý kiến không?”

Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên!

“Dạ không…”

“Anh Diệp, tôi dùng sơ tâm võ đạo thề, tuyệt đối không kế chuyện xảy ra bên trong Ma Uyên cho người ngoài!”

“Đúng đúng đúng, tôi cũng thề…”

Mấy ngàn người tu võ đều lắc đầu.

Chí Tôn còn bị một kiếm giết chết, còn ai dám không nghe người này nói?

Thấy tất cả mọi người dùng sơ tâm võ đạo thề xong, Diệp Bắc Minh trực tiếp rời đi!

Một lão già mặc áo bào màu vàng kim nhìn chòng chọc vào bóng lưng của Diệp Bắc Minh.

Chính là anh trai của Tôn Vô Cực!

Tôn Tam Thiên!

Một người đàn õng trung niên bên cạnh chấn động nói: “Nhị gia, nơi Lục gia ngã xuống có sót lại hơi thở của người này!”

“Hóa ra là kẻ này giết chết Lục gia!”

Đôi mắt Tồn Tam Thiên gần như nhỏ máu.

Ông ta chẳng thế ngờ, Diệp Bác Minh lại giết em trai ruột của mình: “Đi, về nhà báo cho gia chủ chuyện xảy ra trong Ma Uyên!”

Người đàn ông trung niên khiếp sợ: “Nhị gia, chúng ta vừa mới dùng sơ tâm võ đạo thề là sẽ không truyền chuyện trong Ma Uyên ra bẽn ngoài!”

Tôn Tam Thiên cười lạnh: “Đừng quên, trên người tên này có sừng rồng, gân rồng!”

“Còn có lông Chu Tước, gan Bạch Hổ, nội đan Huyền Vũ”.

“Cả thanh kiếm trong tay anh ta nữa, có thứ nào không phải là vô giá?”

Ông ta vồ vai người đàn ông trung niên: “Tôi không nói, sơ tâm võ đạo sẽ không bị tốn thương”.

“Ông không nói thay tôi được sao?”

Sau khỉ rời khỏi Ma Uyên.

Diệp Bắc Minh quyết định đến Y Thánh Cung trước, đón Nam Cung Uyển đã rồi nói.

Đi thẳng tới bên ngoài Y Thánh Cung!

Người nơi này đông nghìn nghịt, đâu đâu cũng là người tu võ đến cầu thầy chữa bệnh, xin thuốc.

Đám người xếp hàng từ cửa sơn môn Y Thánh Cung đến chân núi.

Diệp Bắc Minh vòng qua đám người xếp hàng, đi vào trước cửa Y Thánh Cung: “Tôi tên Diệp Bắc Minh,

là…”

“Tôi mặc kệ anh là ai!”

Một đệ tử khõng nhịn được, cắt ngang lời Diệp Bắc Minh: “Xỉn thuốc, tìm thầy, cầu đan đều xếp hàng cho tôi đi!”

Xem ra bị hiếu lầm.

Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: “Tôi là bạn của Tân Mộc Dao, tìm cô ta có chút việc!”

Đệ tử canh cửa trợn trắng mắt: “Người trẻ tuổi, anh biết sư tỷ Tân Mộc Dao là ai không?”

“Người ta là đệ tử thân truyền của lão tố Tuyệt Trần, anh không nhìn xem mình lớn lên thế nào à!”

“Nếu anh muốn theo đuối chị ấy thì phải dùng thêm chút đầu óc!”

“Đừng nghĩ những biện pháp đường ngang ngõ tắt này, biết chưa?”

Diệp Bẳc Minh nhướng mày: “Tôi không có hứng thú với Tân Mộc Dao”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK