Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người sải bước lên trước, hơi thở của cảnh giới Tạo Hóa trung kỳ bộc phát ra!

Hai người cho rang thiếu nữ này hẳn là lão quái vặt nào đó!

Cò ấy đang đang giả heo ăn thịt hổ!

Mặc dù cò ấy gi”ết được Dạ Xoa Hoàng trong chớp mất, nhưng đó là trong tình huống hai người họ không hề phòng bị!

Nếu hai người họ bât tay, chưa chãc không thế bât cò ấy lại!

Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ trầm xuống, nóng nảy quát lên: “Cút!”

Đòi bàn tay trâng như phấn chợt nẳm lại, liên tục đấm ra hai quyền với hai người kia!

Ầm! Ầm!

Lão tố Thanh Bức và lão tố Huyết Vân như bị sét đánh, lồng ngực nố tung thành một lố thủng kinh người!

Bọn họ bay ngược ra ngoài chẳng khác gì chó ch”ết, nâm rạp trên mặt đất, cơ thế không ngừng run rấy, hoàn toàn bị phế!

“Trời ạ!”

Trái tim tất cả mọi người điên cuồng đập loạn, bị dọa đến gần như ngạt thở!

Diệp Bâc Minh cũng giật nảy mình!

Khó trách tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói thiếu nữ này rất mạnh, quá thực kinh khủng!

Thiếu nữ kéo lấy tay Diệp Bãc Minh: “Chúng ta đi!”

Giấm chân một cái, hai người đột ngột biến mất.

Toàn bộ cấm địa Phong Ma như ong vỡ tố: “Thiếu nữ kia rốt cuộc là ai?”

“Quan hệ giữa cò ấy và Diệp Bâc Minh là như thế nào?”

“Nếu như cò nàng này ra tay trợ giúp Diệp Bâc Minh, chúng ta rất khó chiếm được ma tỷ!”

Chục ngàn dặm bên ngoài cấm địa Phong Ma, Mạc Huyền chạy trốn đến tận đây!

Đột nhiên.

Đằng trước, một đám sương m*áu dâng trào, ngưng tụ thành một bóng người đỏ như m*áu: “Ma no!”

Mạc Huyền vội vàng quỳ xuống: “Chủ nhân, tòi có lỗi!”

“Tòi chẳng thế ngờthâng này lại đột nhiên lao ra, quấy rầy đến kế hoạch sống lại của chú nhân!”

“Ma nò tự nguyện bị phạt!”

Bóng người màu đỏ kia hừ lạnh: “Chỉ là một phân thân mà thói, tỏi lại ngưng tụ ra một cái nữa là được!”

“Có điều, thân thế của tẻn Diệp Bâc Minh đó thực sự không tệ, nếu như tòi có thế đoạt xá thân xác của anh ta, thực lực nhất định sẽ tiến thêm một bước!”

Mạc Huyền sững sờ: “Chủ nhân, ý của ngài là?”

Bóng dáng màu đỏ lạnh như báng mở miệng: “Tòi sẽ tìm một chỗ đế sâp xếp một trận pháp, cậu dẳn anh ta tới là được!”

“Chủ nhân, thực lực của thẳng này quá kinh khủng, một mình tòi thì e rang…”

Mạc Huyền thấy hơi khó làm.

“Yên tâm đi, tòi tìm cho cậu một người trợ giúp!”

“Ma Long, ra đây!”

Gào rống!

Tiếng rồng ngâm vang lên, chỉ thấy một con rồng màu đen nhanh chóng bay tới.

Rồi hóa thành một người đàn ông trung niên, quỳ một chân xuống: “Ám Sắc Long Hoàng tham kiến đại nhân Ma Thần!”

“Ám Sắc Long Hoàng! Trời ạ!”

Mạc Huyền hít sâu một hơi: “Chủ nhân, chuyện gì đây vậy?”

Bóng đó cười một tiếng: “Nó là tọa kỵ năm đó của tôi!”

Mạc Huyên ngây người.

“Hâc Long, ông trợ giúp Mạc Huyền một phen!”

“Không tiếc bất cứ giá nào, tòi muốn thân thể của Diệp Bâc Minh!”

Sau khi rời khỏi cấm địa Phong Ma.

Thiếu nữ vội vã nói: “Mau giao kẹo que đây!”

Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ đáp: “Cô nương, tất cả kẹo que của tòi đã cho cô rồi”.

“Thật sự đến một cái cũng chắng còn!”

“Không có khả năng!”

Thiếu nữ lắc đầu, hai tay chống nạnh: “Vừa rồi tòi đã lục lọi được, trên người của anh vẩn còn giấu một cái”.

Đôi mât đẹp đọng lại, rơi xuống vị trí năm tấc bên dưới đan điên Diệp Bâc Minh!

Diệp Bâc Minh cám thấy nơi nào đó hơi lành lạnh, nuốt nước miếng: “Cò nương, cái này không phái kẹo que!”

“Tôi không tin!”

Thiếu nữ nhướng mày.

Chộp lấy Diệp Bâc Minh!

Diệp Bắc Minh nhanh chóng trốn tránh!

Anh đã lĩnh ngộ phép tầc thời gian, nhưng tốc độ của thiếu nữ còn kinh khủng hơn cả anh!

Bịch!

Diệp Bắc Minh ngã lăn xuống đất, ngực chợt đau nhức!

Một giây sau.

Thiếu nữ ngồi thắng lên người anh, chộp v‘ê phía dưới của Diệp Bâc Minh!

“Á, đây là cái gì? Xấu quá vậy”.

Thiếu nữ biểu cảm ngây thơ, nói thâm một tiếng: “Thật sự không phái kẹo que”.

Diệp Bác Minh xoay người, rời xa cò ấy: ‘Bà cò à, cò thật sự không hiểu gì hết hả?’

Thiếu nữ nghi hoậc: ‘Anh có ý gì?”

Khóe miệng Diệp Bâc Minh co quâp!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to truyền âm: “Ha ha ha ha, nhóc, e rang cò nương này chính là người Thiên Tâm trong truyền thuyết!”

Diệp Bâc Minh nghi ngờ: “Cái gì gọi là người Thiên Tâm?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Người Thiên Tâm chính là loại người luôn hồn nhiên ngây thơ, vĩnh viễn duy trì vẻ ngây thơ chất phác!”

“Cô ấy không những có thế chất Thòng Linh, lại còn là người Thiên Tâm!”

“Loại người này cực kỳ hiếm thấy, mấy triệu năm cũng chưa châc có thế xuất hiện một người”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói tiếp: “Nếu như cặu có thế kết bạn với cò ấy, nói không chừng bèn cạnh cậu sẽ có thêm một tay đấm tuyệt đỉnh!”

Hai mât Diệp Bâc Minh tỏa sáng!

Thiếu nữ nhướng mày: “Anh đang nói chuyện với ai đấy?”

“Không đúng, anh đang dùng thần niệm giao lưu với nó?”

“Có người ở gần đây?”

Diệp Bâc Minh giật mình, chắng lẽ anh bị phát hiện?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK