Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng đen kêu thảm một tiếng, đứng ở trước mặt Diệp Nam Thiên: “Lão gia, đi theo tôi đi!”

Diệp Nam Thiên sững sờ: “ông Hàn, là ông sao?”

“Mạng sống của lão phu không quan trọng, hãy mau cứu Vãn Thu đi!”

Hàn Bát Chỉ phun ra một ngụm máu tươi: “Lão gia, không có thời gian đâu!”

Ông ta túm lấy Diệp Nam Thiên, đi đến trước mặt Diệp Uyển Thu, bắt lấy Diệp Uyến Thu đang bị thương nặng.

Lão già nhà họ Dịch nhe răng cười một tiếng: “Thật đúng là có người không sợ chết, đã dám phản kháng thì hãy cùng chết đi!”

Ầm!

Trên người lão già bộc phát ra uy áp ngập trời.

Sau đó ông ta hóa thành một tàn ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Hàn Bát Chỉ!

Tung ra một quyền vào trước ngực Hàn Bát Chí!

Hàn Bát Chí gào thét một tiếng: “Đờ mờ! Cho dù ông đây có phải tự bạo cũng phải kéo õng cùng chết!”

Ông ta phun ra một ngụm tinh huyết!

Thiêu đốt!

Lão già nhà họ Dịch giật nảy cả mình: “ông điên rồi sao?”

Một Võ Thần tự bạo, cho dù là Tiẻn Thiên cũng sẽ bị thương!

Tiếu thư còn ở nơi này, ông ta không dám mạo hiếm!

Vèo!

Lão già nhà họ Dịch nhanh chóng lui lại, ngăn cản trước người ở Dịch Tư Dao.

Hàn Bát Chỉ cười lớn một tiếng: “Ha ha ha, ngu xuẩn, ông bị lừa rồi!”

“Ông đây sẽ không tự bạo đâu!”

Vèo!

Hàn Bát Chỉ hóa thành một cái bóng đen, mang theo Diệp Nam Thiên và Diệp Uyển Thu chạy mất!

Lão già nhà họ Dịch rít lên một tiếng: “Đạu má!”

Khuôn mặt già nua vô cùng dữ tợn, dẵm chân lẻn nền gạch vỡ bẻn dưới, trong tay xuất hiện một thanh bảo đao màu đen, chém về phía phía sau lưng Hàn Bát Chỉ!

Xoẹt!

Đao khí đánh tới!

Diệp Nam Thiên hét lớn một tiếng: “Ông Hàn, cẩn thận!”

Ông ấy liền đẩy Hàn Bát Chỉ ra!

Phập!

Đao khí chém lẻn trên cánh tay Diệp Nam Thiên, trong nháy mắt xé rách ra!

Diệp Nam Thiên nằm trên mặt đất giống như chó chết, hoàn toàn không có động tĩnh.

Diệp Uyến Thu dâng trào nước mắt: “Ông nội!”

Hàn Bát Chí bị đao khí bùng nố đánh bay ra ngoài, lại điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi.

Ngồi trên mặt đất bổng nhiên nhảy lên qua đi, biến mất tại tầm mắt bên trong.

Lão già nhà họ Dịch nối giận lôi đình: “Đờ mờ! Đờ mờ! Đờ mờ!”

“Lão già này, lại dám đùa giỡn với lão phu?”

“Lão phu không giết ông, thề không làm người!”

Ông ta đang muốn đuổi theo.

Giọng nói lạnh lẽo của Dịch Tư Dao truyền đến: “Được rồi, chỉ cần bọn họ ở trong Côn Luân Hư thì sẽ không thế chạy được!”

“Hãy đưa những người này về nhà họ Dịch trước, mục tiêu của chúng ta là thanh kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh, còn có những đan dược kia!”

“ở sau lưng anh ta nhất định có một vị thiên tài còn khủng bố hơn cả mấy vị Đan Hoàng!”

“Chỉ cần tìm được người kia, Diệp Bẳc Minh gì đó, nhà họ Diệp gì đó đều không quan trọng!”

Lão già nhà họ Dịch không cam lòng nhìn về phía phương hướng Hàn Bát Chí chạy trốn: “Vâng, tieuthư!”

Hàn Bát Chí dẩn Diệp Uyến Thu chạy ra trên trăm cây số.

Trốn vào trong một sơn cốc.

Phụt!

Hàn Bát Chỉ phun ra một ngụm máu tươi, trước ngực có một cái lổ thủng kinh khủng, máu thịt be bét!

Diệp Uyến Thu đã sớm hôn mê bất

tỉnh!

“Khu khu khu..:

Hàn Bát Chỉ kịch liệt ho khan, đặt cô ấy ở một bên.

Sau đó ông ta cắn rách đầu lưỡi, thiêu đốt tinh huyết!

Ầm!

Một tiếng hét to tê tâm liệt phế vang lên: “Chủ nhản, cứu mạng!”

Cùng lúc đó.

Trên đính thiên trì.

Trong lòng Diệp Bẳc Minh hơi động, nhận được tin tức của Hàn Bát Chỉ.

“Chủ nhân, cứu mạng, nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện rồi…”

Âm thanh im bặt.

Anh và Hàn Bát Chỉ đã ký kết khế ước nô lệ.

Hàn Bát Chỉ có thế thiêu đốt tinh huyết để truyền tin tức.

Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến con ngươi của Diệp Bắc Minh co lại!

Anh nhìn thoáng qua Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ: “Hai vị sư tỷ, nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện, em phải đỉ xem!”

Hai người đã sớm gần như khôi phục hoàn toàn.

Hoàn toàn có thế tự vệ!

“Tiểu sư đệ, cứ yên tâm đi đi”.

“Được!

Diệp Bắc Minh rời khỏi cấm địa Long Mạch, đi thẳng đến nhà họ Diệp.

Khoảng nửa ngày sau, anh đã chạy tới nhà họ Diệp.

Toàn bộ nhà họ Diệp không có một người sống nào, trên mặt đất toàn là thi thế!

Diệp Bắc Minh gào thét một tiếng: “Đờ mờ! Ai làm?”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc con, nô bộc của cậu đang ở cách đây hơn một trăm cây

II

SO…

Diệp Uyến Thu cầm một thanh bảo kiếm trong tay, bên trên gương mặt xinh đẹp nối đầy gân xanh.

Đôi mắt đỏ như máu, vô cùng dữ tợn: “Cút đi, tất cả mấy người hãy cút ngay cho tôi!”

“Ha ha ha ha ha!”

Mười người đàn ông đùa cợt: “Mày nhìn dáng vẻ sợ hãi này của cô ta đi!”

“Nhóc con, cỏ càng sợ hãi, chúng tôi càng vui vẻ!”

“Ha ha ha ha ha!”

Những tiếng cười vang truyền đến.

Một người đàn ông đầu trọc nhe răng cười: “Cỏ nhóc này trông không tệ, không bằng chúng ta chơi đủ rồi mới cho cô ta lên đường cũng được!”

Vừa nói xong.

Hắn ta nở nụ cười tà, đi về phía Diệp Uyến Thu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK