Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1632 Xương Chí Tôn có cảm ứng
Trần Vạn Lê vừa dứt lời.
Toàn bộ đài Phong Thần im phăng phắc!
Hơi thờ giết chóc lan tràn[
Một khi tới đại lục Ngũ Hành, bất kỳ ai cũng đều có thể là ké thù!
“Thời hạn là một tháng!”
“Giờ thì mọi người hãy lên đường đi!”
Trần Vạn Lê quát khẽ một tiếng, mười mấy vị thần sử đồng thời ra tay.
Khu vực trung tâm cúa đài cao bổng xuất hiện một cửa truyền tống khổng lồ!
Một vài người tu võ thấy vậy lập tức xông thẳng vào trong cửa truyền tống.
Hầu Tử đi lại chỗ Diệp Bắc Mình: “Anh Diệp, lần này là truyền tống ngẫu nhiên, sau khi tới đó, chúng ta sẽ bị tách nhau ra phải không?”
Diệp Bắc Minh ngâm nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu: “ở đại lục Ngũ Hành, thứ nguy hiểm nhất không phải là các loại ma thú, yêu thú, mà là con người!”
“Sau khi mọi người tới đó, nếu thấy xung quanh có người thì phảỉ lập tức trốn ngay!”
“Chuyện săn giết ma thú thì không cần phải vội, tồi sẽ đi tìm mọi người!”
“Được!”
Mọi người gật đầu.
Diệp Bắc Minh đưa mắt nhìn mọi người lần lượt đi vào trong cửa truyền tống, chợt cảm nhận được có ánh mắt lạnh lẽo sau lưng mình!
Anh quay lại nhìn!
Trần Vạn Lê đang mỉm cười nhìn anh!
Diệp Bắc Minh nhướng mày, đỉ vào trong cửa truyền tống!
Một thanh niên đứng bên cạnh Trần Vạn Lê nhíu mày: “Cậu ta cảm nhận được ư?”
Ánh mắt Trần Vạn Lê chợt trờ nên u ám: “Cảm nhận được thì sao nào? Chẳng lẽ người tu võ bỏ mạng ở đại lục Ngũ Hành còn ít hay sao?”
“Tên ranh này giết chết Giang Hiêu ngay trước mặt mọi người, nếu như cậu ta không chết thì Giang sư huynh sẽ làm gì chúng ta đây?”
Thanh niên đứng bên cạnh tái mét mặt!
“Tôi đã âm thầm liên hệ với bọn Trương Vân Phi và Từ Ngạo rồi, chỉ cần bọn họ hỗ trợ chúng ta giết chết tên rác rưới này thì tôi đảm bảo sẽ khen ngợi bọn họ trước mặt các vị trường lão!”
“Giúp bọn họ gia nhập tông môn!”
“Tiếc là vì thân phận ràng buộc nên tôi không thể đích thán ra tay được! Nếu không, nhất định tôi phải lăng trì tên rác rưởi này!”
“Đù!”
“Nơi này chính là đạỉ lục Ngũ Hành ư?”
Diệp Bắc Minh đặt chân lên mặt đất, xung quanh là rừng nguyên sinh um tùm!
Vù!
Bỗng nhiên, một luồng gió sặc mùi tanh tưởi thổi tới từ sau lưng, Diệp Bắc Minh quay lại nhìn.
Một con mãng xà khổng lồ màu đen cực kỳ to lớn đang há to chiếc miệng đỏ lòm của nó chuẩn bị nuốt chửng Diệp Bắc Minh!
Gào!
Một tiếng rồng gầm vang lên, máu bắn tung tóe!
Đầu của con mãng xà nổ tung, thân mình nó đè rạp một khoảnh rừng, ngã vào trong vũng máu!
Một giây sau, một tiếng “ting” lảnh lót vang lên từ vòng tay.
Diệp Bắc Minh cúi xuống xem thử, điềm tích lũy tăng từ 0 lên 1000.
“Xem ra giết chết một con mãng xà khổng lồ thì được 1000 điểm tích lũy!”, Diệp Bắc Minh tự nói một mình, sau đó bỗng dưng điểm tích lũy lại tăng thêm vài trăm nữa.
“Lẽ nào người được mình che chở cũng vừa giết được yêu thú?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Chẳng trách những người kia lại che chớ cho những mấy trăm người một lúc, chắc điếm tích lũy của bọn họ sẽ tăng rất nhanh đúng không?”
Diệp Bắc Minh không nghĩ ngợi nhiều thêm nữa.
Anh trực tiếp hỏỉ: “Tiểu Tháp, ông có cảm ứng được vị trí của mọi người không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cô Chu đang ớ phía bắc, Hầu Tử ớ phía đông bắc!”
Cô Long ở phía tây, cô Mặc ớ phía tây
bắc!”
“Nhóm của nhà họ Diệp ở phía tây nam…”
“Còn đại sư tỷ của cậu thì chắc cũng đã tới đây rồi!”
“Nhưng dường như cô ấy có một thứ gì đó giúp che giấu hơi thớ nên vị trí rất mơ hồ!”
Diệp Bắc Minh không chút do dự đi thẳng về phía bắc!
Trên đường đi, hề gặp phải các loại yêu thú đánh lén, tất cả đều bị anh giết ngay tại trận!
Sau nửa ngày, trong tay anh đã có được năm mươi, sáu mươi ngàn điếm tích lũy!
Đột nhiên.
Diệp Bắc Mình cảm thấy tay trái nóng bừng, bèn dừng chân đúng lại.
Anh cúi đầu nhìn về phía ngón giữa của mình, không ngờ chỗ đó đang lóe lén một luồng sáng thần thánh chói mắt: “Xương Chí Ton ư? Có chuyện gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mừng rỡ: “Trời ạ! Nhóc con, cậu thật may mắn!”
“Sao vậy?”
Diệp Bắc Minh thắc mắc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: “Haha, đây là hiện tượng xương Chí Tôn có cảm ứng đấy!”
“Nói cách khác, trên đạỉ lục Ngũ Hành này có một mấu xương Chí Tôn khác!”
“Gì cơ?”
“Nhanh lên, mau đỉ theo hướng mà xương Chí Tôn chỉ cho cậu, đi tìm mẩu xương Chí Tôn kia đi!”
“Được!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên, anh đi theo hướng mà luồng sáng của xương Chí Tồn chỉ dẫn.
Cùng lúc này, ờ nơi nào đó cách xa ngàn dặm, Nguyễn Thanh Từ vừa mới giết xong một con yêu thú.
Chỗ ngực chợt nóng bừng, khuôn mặt xỉnh đẹp của Nguyền Thanh Từ ửng đỏ, đảo mắt nhìn quanh, xác định xung quanh không có ai.
Bấy giờ, cô ấy mới chậm rãi cởi áo ngực ra!
Chỗ ngực của cô ấy gần như trong suốt, nhìn xuyên qua máu thịt, có thê’ trông thấy một chiếc xương sườn đang sáng lên: “Xương Chí Tôn có phán ứng ư?”
“Nghe người nhà nói, một khi xương Chí Tôn có phân ứng nghĩa là gần đây có một mấu xương Chí Tôn khác!”
“Lẽ nào trên đại lục Ngũ Hành này lại có mẩu xương Chí Tôn khác?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ ánh lên niềm mừnq rỡ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK