Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên tĩnh như chết!

Giờ phút này, chục ngàn người ở đây suýt nữa bị dọa chết khiếp!

“Mẹ ơi, Diệp kẻ điên! ông đây cuối cùng cũng biết vì sao anh ta bị gọi là Diệp kẻ điên!”

“Đù, đây đâu chí là điên! Quả thực là coi trời bằng vung!”

“Đây chính là Thái Thượng trưởng lão Hình Sư đó, có tiếng là Thái Thượng trường lão tính nóng như lửa nhất Thanh Huyền Tỏng, sao anh ta dám?”

Trong lòng vô số người đồng loạt gào thét!

Quỳ trên mặt đất!

Thân thể run rẩy!

Bọn họ không dám nhìn khuôn mặt Hình Sư sẽ có biểu cảm gì!

Con mắt già nua của Hình Sư suýt nữa tức ứa máu, ỉão ta ngăn chặn cơn tức nói: “Diệp Bắc Minh, cậu nói không sai!”

“Là do Hình Cổ kỹ năng không bằng cậu, chết trên đài võ đạo!”

“Lão phu, nhớ kỹ cậu!”

Hình Sư xoay người rời đi.

Diệp Bâc Minh nhìn theo bóng lưng Hình Sư: “Nhớ kỹ tôi là được, nếu như muốn gây phiền phức với tôi, nhớ phải tự mình ra tay đấy!”

“Đừng có gọi đám phế vật nhà họ Hình các ông tới, tới một tẽn tôi giết một tên!”

Trời ạ…

Đù má!

Hơn chục ngàn đệ tử xung quanh đài võ đạo sợ đến phát khóc!

Từ khi Thanh Huyền Tông thành lập đến bây giờ, phỏng chừng chưa từng có đệ tử ngông cuồng đến nhường này!

Bước chân Hình Sư lảo đảo, gân xanh trên trán nổi lên.

Lão ta nhanh chóng biến mất!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh chuyến động, rơi xuống đám người trưởng lão râu dê: “Các ông thân là trưởng lão quản lý đài võ đạo, vừa rồi không ngăn cản Hình Cổ mà lại ra tay với các sư tỷ của tôi?”

Mấy vị trưởng lão vô ý thức lui lại mấy bước.

Trưởng lão râu dê ứa mồ hôi lạnh: “Diệp Bắc Minh, đây đều là hiếu lầm…”

Đệ tử tại chỗ sợ hãi!

Chẳng lẽ Diệp Bắc Minh muốn ra tay với mấy vị trưởng lão?

“Hiếu lầm?”

Diệp Bắc Minh cười: “Nói với sư tỷ tôi là giết không tha, cũng là hiếu lầm sao?”

“Được đấy, đế tôi cho ông nếm thử hiếu lầm!”

Bước ra một bước, anh trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu trưởng lão râu dê!

Hung hăng đạp một chân xuống!

Trưởng lão râu dê bùng lên cơn tức giận: “Diệp Bắc Minh, mày thật to gan!”

Ầm!

Diệp Bắc Minh như thế không hề nghe thấy, giẫm thẳng một chân xuống đầu trưởng lão râu dê.

Vị trưởng lão Thánh Cảnh đỉnh phong này ngay lập tức mất mạng!

Hít hà!”

Mọi người câm như hến, tê cả da

đầu.

Trong sự yên lặng như tờ, giọng Diệp Bắc Minh bình tĩnh truyền đến: “Xin lỗi, đều là hiếu lầm!”

“Cậu… Cậu…”

Mấy trưởng lão còn lại chí vào Diệp Bắc Minh, không ngừng lùi lại.

“Diệp Bắc Minh, cậu thật sự là một tên điên!”, một lão giả mặc chiến giáp đi tới: “Chấp Pháp Đường nghe lệnh, bắt lại Diệp Bắc Minh cho tôi!”

Mười mấy nhân viẻn Chấp Pháp Đường tiến lên, vây quanh Diệp Bẳc Minh chật như nêm cối.

Khương Tử Cơ ngăn cản trước người Diệp Bắc Minh: “Bạch trưởng lão, sư đệ tỏi có tội tình gì?”

Bạch trưởng lão bị chọc cho tức cười: “Trước mặt mọi người, Diệp Bắc Minh giết Lư trưởng lão, cô lại hỏi tôi anh ta có tội tình gì?”

“Đợi anh ta đến Chấp Pháp Đường, cô liền biết anh ta có tội gì!”

“Dẫn Diệp Bẳc Minh đi cho tôi, ai dám phản kháng, giết không cần hỏi!”

“Rõ!”

Mấy chục nhân viên Chấp Pháp Đường chuấn bị ra tay.

Khương Tử Cơ cầm kiếm tiến lẽn: “Tôi xem ai dám đụng đến tiểu sư đệ của tôi!”

Ánh mắt Bạch trưởng lão lạnh lẽo: “Khương Tử Cơ, cô hãy suy nghĩ cho kỹ càng, chống đối Chấp Pháp Đường sẽ có kết cục gì!”

“Ồ? Chống đối Chấp Pháp Đường sẽ có kết cục gì?”

Một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo truyền đến: “Bạch Chính Đức, ỏng biếu diễn một lượt cho tôi xem nào!”

Lãnh Nguyệt giáng từ trên trời xuống, đứng trước mấy người Diệp Bắc Minh và Khương Tử Cơ.

“Thái Thượng trưởng lão Lãnh Nguyệt!”

Con ngươi mọi người hơi co lại!

Truyền thuyết quả nhiên là thật.

Khuôn mặt già của Bạch Chính Đức trầm xuống: “Lãnh Nguyệt trưởng lão, lần trước bà đã thiên vị, làm việc trái quy định một lần!”

“Chúng tỏi không truy cứu sai lầm của Diệp Bắc Minh, lần này bà còn muốn làm như vậy sao?”

Giọng Lãnh Nguyệt lạnh lẽo: “Là ai cho ông lá gan? Dám nói chuyện với tôi như the?”

Tay ngọc khẽ nhấc, nghiền về phía Bạch Chính Đức.

Bạch Chính Đức cảm thấy có áp lực cực lớn đánh úp lại.

Một giây sau.

Một tiếng nól già nua vang lẽn: “Lãnh Nguyệt, có phải bà hơi ngang ngược quá rồi không?”

“Vì một đệ tử mới nhập môn mà dám bỏ qua quy định của Thanh Huyền Tông sao?”

Mọi người giật mình, không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một lão giả mặc đạo bào chậm rãi đi tới.

ô Đạo Nguyên!

Một trong ba vị lão tổ nhà họ ô, sao ông ta cũng tới?

Trong chớp mẵt trông thấy người này, sắc mặt Lãnh Nguyệt khẽ động: “ô lão quái, ông muốn nhúng tay vào chuyện này?”

ô Đạo Nguyên lạnh lùng nói: “Hừ, Diệp Bắc Minh còn chưa nhập môn đã giết ô Tử Tuấn, là tội thứ nhất!”

“Sau khi nhập môn, học trộm tuyệt học Tổ Long Pháp Tướng của nhà họ ô, là tội thứ hai!”

“ô Lục phát hiện Diệp Bắc Minh học trộm tuyệt học nhà họ ô, lại bị Diệp Bắc Minh tàn nhẫn phế bỏ, làm hại anh em đồng mõn, là tội thứ ba!”

“Tàn nhẫn giết chết trưởng lão đài võ đạo, là tội thứ tư!”

“Bất kỳ một chứng cứ phạm tội nào cũng đủ đế phán Diệp Bắc Minh tội chết, lão phu thân là Thái Thượng trường lão của Chấp Pháp Đường, chẳng lẽ không được quản lý chuyện này sao?”

Hoang đường!

Quá hoang đường!

Anh học trộm Tổ Long Pháp Tướng của nhà họ ô?

Quả thực là chuyện cười rụng răng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK