Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1642 Thuốc mê hồn!
“Người tu võ một khi sinh ra tâm ma thì con đường võ thuật cũng sẽ bị phá hủy!”
“Dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy, quả thực quá độc ác!”
“Cho dù phải đối phó với Diệp Bắc Minh thì cũng không cần phải làm như vậy chú? Chẳng lẽ không thể sử dụng nhũng thủ đoạn quang minh chính đạỉ sao?”
Một số ngườỉ tu võ cau mày.
Bọn họ đều là những đứa con kiêu ngạo của trời trong thế giới của từng người.
Niềm kiêu ngạo cơ bản nhất vẫn phải có!
“Dám bàn tán về tôi? Tự tìm cái chết!”
Trương Vân Phi cười lạnh.
Xông vào trong đám đông, cây thương dài trong tay đóng đinh những người vừa bàn tán về anh ta đến chết!
“Xì…”
Những người tu võ còn lại hít một hơi khí lạnh, sợ hãi lui về phía sau!
Cùng lúc đó, Từ Ngạo lấy một cái lồng giam thật lớn ra fôi ném bốn người vào trong.
Đôi mắt của Hầu Tử tràn đầy lửa, dã thú trong cơ thể dường như sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào!
Sắc mặt của ba người Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình ửng đỏ, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái!
Bên trong sơn động, Nguyễn Thanh Từ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, khuôn mặt xỉnh đẹp biến sắc: “Anh Diệp, không ổn rồi…’’
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh ngồi xếp bằng!
Cơn giận dữ ngút trời trào dâng trong lòng!
Một đạo ánh sáng máu phun ra trên khoảng không của đỉnh đầu, ngưng tụ thành một một hộp sọ đẵm máu!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hét lớn một tiếng: ’’Nhóc con, gìữ vững tâm trí, tuyệt đối đừng để tấu hỏa nhập ma!”
“Dệt! Tiểu tháp, hai người này đáng chết!”, Diệp Bắc Minh gầm lên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhờ: “Xương Chí Tôn đã dung hợp được một nửa. Hiện tại những gì cậu có thể làm chính là tin
tưởng vào ý chí của người anh em này!”
■’Tuyệt đối không thể đế thất bại trong gang tấc!”
“Nghe lời bổn tháp, tập trung tinh thần, dung hợp xương Chí Tôn!”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trong lồng giam, tròng mắt của Hầu Tử đỏ bừng, thân thể không ngừng run rẩy: “Cò Chu, cô Long, cô Mặc, nếu như lát nữa tôi có làm ra chuyện xấu gì!”
“Thì xin các người cứ trực tiếp giết chết tôi!”
Ba người lắc đầu: “Hầu Tử, đừng nói những lời ngu ngốc, cô’ gắng chịu đựng!”
Trương Vân Phi cau mày: “Đã qua mười lăm phút, thằng nhóc này thật có thế chịu đựng được sao?”
Từ Ngạo cười lạnh: “Không thể nào, không ai có thế chống lại uy lực của thuốc mê hồn!”
Một giây tiếp theo.
“A…”
Hầu Tử gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt đỏ
ngầu!
Đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm ba người Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình như con dã thú!
Miệng to thờ hổn hển!
Từng bước từng bước đi về phía ba người họ!
Từ Ngạo khẽ cười: “Xem kìa, kịch hay sắp bắt đầu”.
Trương Vân Phi chép miệng một cái: “Đáng tiếc, ba người phụ nữ này đều là cực phẩm, có lời cho thằng nhóc này rồi…”
Hầu Tử nhanh chóng lao tới trước mặt ba người!
Đột nhiên.
Anh ta gầm nhẹ một tiếng: “Tôi thực sự đáng chết!”
Anh ta gìơ tay lên và đánh mạnh vào chân mình, có một âm thanh giòn dã vang lên, xương cốt của hai chân nổ tung!
Cơn đau đớn khiến Hầu Tử tạm thời tỉnh táo lại, anh ta dùng hết sức lực cuối cùng để leo lẻn mép của lồng giam!
Hai tay đâm xuyên qua khe hở trong
lồng, lại vang lên tiếng “răng rắc” giòn dã!
Tà một người tàn nhần, vậy mà có thể phế đi hai tay hai chân của mình!”
“Nếu tôi có anh em như vậy thì có chết cũng không tiếc!”
Những người tu võ đang xem cuộc chiến đều sôi nối cảm thán.
Ánh mắt nhìn về phía Hầu Tử càng thêm khâm phục!
Vé mặt của Trương Vân cực kỳ khó coi: “Từ Ngạo, không phải anh đã nóỉ không aỉ có thế chống đỡ được hiệu lực của thuốc mê hồn sao?”
Từ Ngạo cũng rất buồn bực: “Tôi cũng không ngờ thằng nhóc này lại tàn nhẫn như vậy!”
“Lại dám tự phế bản thân cũng không muốn chạm vào ba người phụ nữ kia!”
Sắc mặt của anh ta trờ nên âm trầm: “Nếu đã như vậy thì chúng ta chỉ có thể dùng biện pháp khác thỏi!”
Từ Ngạo trực tiếp mở cửa lồng giam ra.
Xoay người nhìn về phía những người tu võ đang có mặt: “Mọi người, ai bằng lòng tiến
vào lồng giam để hầu hạ thật tốt ba cô gái này thì từ nay về sau chính là bạn của Từ Ngạo tôi!”
“Chỉ cần Từ Ngạo tôi tiến vào Thần Giới thì ít nhất sẽ cho các người thân phận người hầu của Thần!”
Bùm!
Vừa dứt lời, trong đám đỏng, ánh mắt của không ít người tu võ dưới cảnh gìớì Đế Tòn đột nhiên đỏ bừng!
Không bàn đêh dung mạo và khí chất của Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình!
Quan trọng hơn là thân phận người hầu của Thần!
Chỉ cần Từ Ngạo tiến vào Thần Giới, bọn họ cũng có thế đi theo cùng tiến vào Thần Giới!
Nhưng hậu quả duy nhất chính là có thế sẽ đắc tội với Diệp Bắc Minh!
Nhưng như vậy thì tính là gì?
Diệp Bắc Minh đang núp trong sơn động, còn đắc tội với Giới Long Vương của đại lục Ngũ Hành!
Một khi rời khỏi sơn động thì đó sẽ là ngày chết của anh!
’Tôi đến!”
“Còn tôi nữa!”
“Tòi bằng lòng sống chết đi theo anh Từ Ngạo!”
“Chết dưới hoa mẳu đơn, cho dù thành quỷ cũng phải phong lưu. Ba người phụ nữ này thực sự quá xinh đẹp quyến rũ…”
Mười mấy người đàn ông chen ra khỏi đám đônq, lao về phía lồnq qiam như sói đói!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK