Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1401: Máu Tổ Long!
Diệp Bắc Minh nói: “Long cô nương, cô đang bị thương, vẫn là nên nghỉ ngơi trước đi”.
“Nơi này là địa bàn của Thiên Đạo tông, chúng ta tốt nhất nên rời đi trước!”
“Được!”
Giọng nói của Long Khuynh Vũ nhỏ đến mức chỉ có con kiến mới có thể nghe được.
Nửa giờ sau, bên cạnh một dòng suối nhỏ.
Long Khuynh Vũ đang núp sau tảng đá kêu lên: “Anh Diệp, anh có thể bôi giúp tôi một ít thuốc được không?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, đi tới phía sau tảng đá.
Long Khuynh Vũ đưa lưng lại với anh, vết thương trên lưng nhìn thấy ghê người!
“Anh Diệp, tôi không muốn để lại sẹo…”
Long Khuynh Vũ khẽ cắn đôi môi đỏ mọng: “Có nhiều chỗ tôi không thâỳ được, làm phiền anh!”
Diệp Bắc Minh gật đầu một cái, bôi thuốc bột lên đó.
“Ưm…‘
Một cảm giác đau nhói ập đến, trên trán Long Khuynh Vũ toát ra một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt cũng trở nên có chút mơ hồ!
“Được fôỉ, Long cô nương!”
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.
Một lúc sau, Long Khuynh Vũ xuất hiện, chắp tay cúi đầu: “Cảm ơn anh Diệp đã cứu mạng!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Chuyện nhỏ không tốn sức! Đúng rồi, tôi nghe bọn họ nhắc đến máu Tổ Long, chuyện này là thế nào?”
Long Khuynh Vũ nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu, từ trong nhẫn chứa vật lấy ra một hộp ngọc.
Vừa mở ra thì nhìn thấy hai giọt máu như hổ phách toát ra khí tức uy nghiêm!
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: “Đây là…”
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Tiểu tử, máu Tổ Long!”
“Mẹ kiếp! Đây chính là máu Tố Long chân chính!”
“Chúng ta bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy được hai giọt máu Tổ Long, cho dù có phải giết người phụ nữ này!”
Diệp Bắc Minh hoảng sợ: “Tiểu Tháp, đến mức phải giết người sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vội vàng đáp: “Cậu căn bản không hiểu máu Tổ Long có ý nghĩa thế nào đâu!”
“Ngay cả khi ở Huyền giới, ngay cả những tông môn đứng đầu cũng đều tranh giành đến mức bể đầu, đừng nói là diệt môn!”
“Cho dù có phải tiêu diệt toàn bộ thế giới Tam Thiên, những người đó cũng sẽ không hối tiếc!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Không thể nào…”
“Tiểu tử, hãy nghe bổn tháp khuyên nhủ một câu…”, tháp Càn Khôn Trâh Ngục thúc giục.
Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Mặc dù tôi không phải người tốt gì, nhưng không thù không oán lại giết người, tôi cũng không làm được!”
“Nếu tôi làm vậy thì có khác gì với những kẻ đại hung đại ác đâu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng!
Long Khuynh Vũ vẫn luôn lo lắng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Cô ta đang đánh cuộc!
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh từ kinh ngạc chuyển thành dửng dưng, cuối cùng bình tĩnh trở lại!
Trong toàn bộ quá trình không có một chút tham lam nào cả!
Càng không có ý định chiếm lấy máu Tổ Long làm của riêng!
Long Khuynh Vũ đã biết mình không nhìn Lâm người: “Anh Diệp, anh muốn thứ này sao?”
Diệp Bắc Minh cau mày lại, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Nếu tôi nói mình không muốn máu Tổ Long thì nhất định là nói dối!”
“Nhưng đây là đồ của cô, tôi cũng không thể cướp nó đỉ được, đúng không?”
Long Khuynh Vũ cười khúc khích, biết Diệp Bắc Minh đang nói đùa.
Sau khi hít một hơi thật sâu, dường như đã đưa ra quyết định nào đó!
Bùm!
Quỳ xuống đất!
“Long cô nương, cô có ý gì vậy?”
Long Khuynh Vũ cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống đất: “Anh Diệp, Tam trưởng lão Hồ Tông Nhai của Thiên Đạo tông đã dẫn đầu mấy trăm
tông môn khác tiêu diệt Tổ Long điện!1′
“Khuynh Vũ vô dụng, không thể giết Hồ Tông Nhai để trả thù cho vi sư của mình!”
“Chỉ cần anh Diệp đồng ý giết Hồ Tông Nhai thì tôi xỉn tặng hai giọt máu Tổ Long này cho anh Diệp!”
“Đồng thời, Khuynh Vũ…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Long Khuynh Vũ đỏ bừng: “Bắt đầu từ bây giờ, Khuynh Vũ chính là tỳ nữ riêng của anh Diệp!”
“Cho dù anh Diệp muốn Khuynh Vũ làm gì, Khuynh Vũ cũng sẽ không có bất kỳ oán hận nào!”
Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt: “Được, tôi đồng ý với cô!”
Long Khuynh Vũ ngẩng đầu lên: “A? Thật sao?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi sẽ giết người thay cô, cô đưa cho tôỉ máu Tổ Long!”
“Thỏa thuận này rất công bằng, về phần cô làm tỳ nữ cho tôi thì không cần đâu!”
“Hả? Tại sao?”
Không biết vì sao, Long Khuynh Vũ cảm thấy trong lòng vô cùng mất mát: “Anh Diệp chê
bai Khuynh Vũ xấu xí sao?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Long cô nương rất xinh đẹp, làm tỳ nữ cho tôi thì thật đáng tiếc quá!”
“Chỉ là tôi không cần tỳ nữ, cũng không phải tôi chê bai cô”.
“Ồ…”
Gương mặt của Long Khuynh Vũ lại đỏ lên, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Cũng có thề làm cái khác…”
Diệp Bắc Minh không nghe thấy: “Long cô nương nói gì?”
Long Khuynh Vũ lắc đầu giống như một kẻ trộm vậy: “ừ, không có gì!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Đi thôi”.
“Đỉ đâu?”, Long Khuynh Vũ nghi hoặc.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Đỉ đêh Thiên Đạo tông, giết người!”
“Hả?”
Long Khuynh Vũ sợ đến ngây người!
Diệp Bắc Minh cũng lười giải thích, dẫn cô ta đi thẳng đến bên ngoài sơn môn của Thiên Đạo tông.
Nhìn Thiên Đạo tông ở trước mặt Long Khuynh Vũ khẽ run lên: “Anh Diệp, nhân lúc bọn họ vẫn chưa phát hiện ra chúng ta thì chúng ta mau chóng rời đi trước đi!”
“Thiên Đạo tông không phải…”
Còn chưa nói hết câu.
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, chém thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay xuôhq!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK