Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1633 Tay bị hút chặt vào ngực
Đôi mắt đẹp nhìn về một hướng nào đó!
Vèo!
Thân thể yếu kiều lập tức chạy đi!
Nguyền Thanh Từ chạy liền một mạch tận mấy trăm dặm, phản ứng ở ngực càng ngày càng dữ dội!
Có ấy đang định tăng tốc thì đột nhiên phát hiện ra có nguy hiểm đang ập tới!
Nguyền Thanh Từ chúc mũi chân xuống đất, cơ thể khựng lạì nửa nhịp!
Xoẹt!
Một luồng kiếm khí đáng sợ chém sượt qua người Nguyễn Thanh Từ, mặt đất nổ tung, tạo thành một hố sâu đáng sợ!
Xung quanh Nguyễn Thanh Từ xuất hiện ba thanh niên đứng phán tán ờ các góc khác nhau.
Bao vây Nguyễn Thanh Từ!
“Cô Nguyền đi vội vã như vậy làm gì? Ba người chúng tôi đã ờ đây cả ngày hôm nay, gìờ đang rất cô đơn!”
Một trong ba thanh niên nờ nụ cười ngả ngớn: “Mộ Dung Quang tôi đã để ý tới cô Nguyền từ lúc ờ đài Phong Thần rồi! Không ngờ lại may mắn gặp được cô Nguyền ờ đây!”
“Bao Hữu Tài tôi vừa gặp đã sinh lòng cảm mến cô Nguyên!”
“Vệ Đạo Sơn tỏi cũng muốn biết hương vị đôi môi đỏ mọng của cô Nguyền như thế nào!”
“Chỉ bằng cò Nguyễn ở lại đây chơi với ba người chúng tôi được không?”
Ba người cười xấu xa.
Ánh mắt bọn họ không chút kiêng dè quan sát cơ thế yêu kiều của Nguyền Thanh Từ!
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyền Thanh Từ trờ nên lạnh lùng: “Vô liêm sỉ!”
Mộ Dung Quang ưỡn hông về phía trước: “Cô Nguyền à, chẳng những tôi vô liêm sỉ mà tôi còn có mang theo một cái cần câu nữa đấy!”
“Cô Nguyền có muốn chơi thử không?”
“Tự đâm đầu vào chồ chết!”
Nguyền Thanh Từ quát khẽ một câu rồi
tuốt thanh trường kiếm màu trắng như tuyết ra khỏi vỏ, lạnh lùng như báng giá chém thẳng về phía Mộ Dung Quang!
Mộ Dung Quang cười phá lên: “ồ, nói đùa mà cõ Nguyễn làm thật đấy à?”
“Cút!”
Nguyền Thanh Từ bổ kiếm, ánh sáng bạc trút xuống, lập tức bao trùm lên người Mộ Dung Quang!
“Ầm!”, một tiếng nổ lớn vang lên, trên người Mộ Dung Quang xuất hiện một quầng sáng màu xanh triệt tiêu phần lớn sức mạnh của nhát kiếm!
Thế nhưng, Mộ Dung Quang vằn bị đánh bay ra ngoài, xô gãy một thân cây to, mặt mày lấm lem đất cát: “Đù! Cõ Nguyễn nóng tính thật đấy! Không biết lát nữa bị tôi hàng phục rồi, liệu cô Nguyền có nóng bỏng được như vậy hay không!”
“Mồm miệng bấn thỉu, cút!”
Nguyền Thanh Từ trợn mắt, liên tục vung thanh trường kiếm trong tay.
Vù! Vù! Vù! Vù!
Mấy chục nhát kiếm xé gió chém tới, Mộ Dung Quang hoàn toàn không phải đối thủ
của Nguyễn Thanh Từí
Anh ta hét lên cực kỳ thê thâm! Thế nhưng, đúng lúc Nguyền Thanh Từ đang định giết chết Mộ Dung Quang…
Hai người còn lại đột nhiên ra tay, sử dụng chiến thuật gọng kìm, tấn công đồng thời từ cả hai hướng tráỉ phải!
Sau mười mấy chiêu, Nguyễn Thanh Từ bị rơi vào thế bất lợi.
Càng đánh càng tốn sức!
Mộ Dung Quang hồi phục được một chút thế lực cũng gia nhập vào trận chiến.
Trong nháy mắt, tình thế thay đối, dưới thế tấn cồng của ba người, “keng” một tiếng, thanh trường kiếm bị đánh bay!
Nguyền Thanh Từ bị trúng đòn, ngã xuống đất!
Hự!
Cô ấy ho ra một búng máu, mất sạch sức chiến đấu!
Mộ Dung Quang lau khô máu tươi ở khóe miệng, cợt nhả nhìn Nguyền Thanh Từ: “Cô Nguyền nặng tay với tôi như vậy làm gì? Nếu không nhờ có anh Bao và anh Vệ hỗ trợ
thì khéo tôi đã chết trong tay cô rồi!”
“Muốn giết thì cứ giết đi!”
Nguyền Thanh Từ nhắm mắt lại.
“Giết cô ư?”
Mộ Dung Quang toét miệng cười một tiếng: “Giết chết một báu vật xinh đẹp như cô chẳng phải là đáng tiếc quá hay sao?”
“Tôi đã nói rồi, tôi muốn nếm thử hương vị của cô Nguyễn từ lâu rồi!”
Nói xong, Mộ Dung Quang bỗng giậm chân một phát, toàn bộ quần áo trên người anh ta nổ tan tành!
“Ôi… Anh làm gì vậy?”
Nguyền Thanh Từ nhanh tay che mắt lại: “Cút đi, anh cút đi!”
May mà cô ấy phản ứng nhanh, không nhìn thấy gì hết!
“Haha!”
Ầm!
Ầm!
Lại hai tiếng nổ nữa vang lên.
Rõ ràng là Bao Hữu Tài và Vệ Đạo Sơn cũng đều đã cho nổ quần áo trên người bọn
họ!
Thân thể yêu kiều của Nguyễn Thanh Từ hơi run rẩy, cho dù có phải tự nổ tan xác, cỏ ấy cũng nhất định không để ba người này làm nhục mình!
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nếu như tôi là các người thì hiện tại tôi sẽ cút ngay lập tức!”
“Ranh con, là mày à?”
“Mày nghĩ mày giết được Giang Hiêu thì có thể đánh thắng nổi bọn tao à?”
Gào!
Tiếng rồng gầm vang lên!
Ngay sau đó, Bao Hữu Tài và Vệ Đạo Sơn hét lên hoảng loạn.
“Đừng…”
“Chạy mau!”
“Phập!”, “Phập!”, sau hai tiếng động này, tiếng hét im bặt!
Có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Nguyễn Thanh Từ còn đang kinh ngạc thì giọng nói lạnh lùng vừa rồi lại vang lên một lần nữa.
Chỉ có điều lần này, giọng nói ấy pha lẫn
đôi chút quan tâm: “ổn rồi, cô Nguyễn, bọn họ đều đã chết cả rồi!”
“Hả?”
Nguyền Thanh Từ bỏ hai tay xuống, trông thấy có một thanh niên đứng trước mặt mình.
Người này chính là Diệp Bắc Minh!
“Anh Diệp… Cám ơn, cám ơn anh!”
Nguyền Thanh Từ đang định đứng dậy nhưng vì bản thân bị trọng thương…
Cho nên chán trượt ngã, xem chừng sắp té ngã tới nơi!
Diệp Bắc Minh bước tới, đỡ lấy thắt lưng của Nguyền Thanh Từ!
Đột nhiên.
Một luồng lực tác động lên tay trái của Dỉệp Bắc Minh, ngay cả anh cũng không kịp ý thức được có chuyện gì đang xảy ra.
Không hiểu sao, tay trái của anh lại áp lên ngực của Nguyền Thanh Từ!
Lạỉ còn hơi bóp nhẹ một chút, làm ngực cỏ ấy biến dạng!
Nguyền Thanh Từ sững sờ.
Diệp Bắc Minh cũng sửng sờ!
Hai người bốn mắt nhìn nhau!
Diệp Bắc Minh giần giật khóe môi: “Cô Nguyền, tôi nói là tôi cũng không biết chuyện qì đanq diễn ra thì cô có tin tôi khônq?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK