Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1563: Có người đang tiến hành Huyết Mạch Chú Sát
ở trong ánh mắt hoảng sợ của người phụ nữ trẻ tuổi, người đàn ông trung niên trong nháy mắt đã bị ngọn lửa màu đen cắn nuốt!
Cùng một thời gian, trong một căn nhà xa hoa.
Một người phụ nữ trẻ tuổi đang đánh người hầu: “Một lũ vô dụng, nếu con trai tôi mà bị ngã!”
“Đám đê tiện mấy người có dùng mạng cũng không bồi thường nổi!”
Trong lòng người phụ nữ trẻ tuổi đang ôm một cậu bé khoảng ba tuổi.
Cậu bé vỗ tay: “Đánh hay lắm, tiếp tục đánh đi!”
“Con trai, con thích xem mẹ đánh người ư?”
Người phụ nữ trẻ tuổi cưng chiều nói: “Được, vậy mẹ sẽ đánh cho con xem!”
Cô ta vừa mới giơ roi trong tay lên!
Bỗng nhiên, một mùi cháy khét ập tới.
“Mùi gì vậy?”
Người phụ nữ trẻ tuổi sững sờ.
Trên mặt mấy người hầu quỳ trên mặt đất lại tràn đầy vẻ hoảng sợ!
Người phụ nữ trẻ tuổi cúi đầu xem xét, thế mà ở vị trí trước ngực mình lại đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu đen!
Trong nháy mắt đã cắn nuốt hai người!
“Con trai! Con gái!… Cháu trai, không!”
Dư Thiên Trung nhìn từng cảnh tượng trong hình ảnh, đấm ngực dậm chân!
Ngoại trừ những người này ra, bên trong hình ảnh còn có rất nhiều người mà ông ta chưa từng gặp bao giờ!
Nhưng đều không có một ngoại lệ, chắc chắn đều là huyết mạch của nhà họ Dư ông ta!
“Cậu làm cái gì vậy? Tên ác ma này! Rốt cuộc là cậu đã làm cái gì?”, Dư Thiên Trung muốn rách cả mí mắt.
Ông ta dùng hết sức lực sau cùng nhào về phía Diệp Bắc Minh!
Anh đạp bay Dư Thiên Trung: “Đây là báo ứng của ông, cứ hưởng thụ cho tốt đi!”
“A! Không, đừng mà!”
Trong sự hối hận vô tận, Dư Thiên Trung
tận mắt nhìn thấy từng người nhà họ Dư lần lượt chết đỉ.
Cuối cùng, chính ông ta cũng bị ngọn lửa màu đen cắn nuốt!
Cùng lúc đó, Thần Giới, Dư tộc.
Hàng chục ngàn người đang tụ tập trong một đại điện!
Đột nhiên.
“A!”
Một lão già đột nhiên kêu thảm một tiếng, cánh tay bốc lên một ngọn lửa màu đen!
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đám người Dư tộc kinh ngạc nhìn sang.
Lão già dường như vô cùng sợ hãi, ông ta cắn răng, lấy ra một thanh đao màu đen!
Giơ tay chém xuống, chặt đứt cánh tay đang bị ngọn lửa màu đen thiêu hủy kia đi!
Xoẹt!
Cánh tay cụt rơi trên mặt đất, chỉ trong mấy hơi thở đã hóa thành tro tàn!
“Dư Phong Vân, đây là chuyện gì vậy?”, trên đài cao, một bóng người mở miệng.
Dư Phong Vân nhìn thoáng qua cánh tay
tro tàn, sâu trong đáy mắt hiện lên một vẻ sợ hãi: “Bẩm lão tổ, đây là Huyết Mạch Chú Sát!”
“Có người đang tiến hành Huyết Mạch Chú Sát với huyết mạch đời sau của lão phu!”
“Cái gì?”
Tất cả đám người Dư tộc đều biến sắc.
Huyết Mạch Chú Sát đẳng cấp gì mà lại có thể ảnh hưởng đến trên người vị chân thần Thượng cổ như Dư Phong Vân chứ?
Bóng người trên đài cao tiếp tục hỏi: “ông có biết là ai làm không?”
Dư Phong Vân lắc đầu: “Không biết, nhưng người này có thể nghịch chuyển nhân quả”.
“Suýt nữa ngay cả tôi cũng trúng chiêu, chắc chắn là không đơn giản!”
“Nhưng mà chẳng cần biết người nọ là ai!”
“Lại dám dùng Huyết Mạch Chú Sát với đời sau của tôi, tôi thề nhất định sẽ…”
Còn chưa nói xong, Dư Phong Vân phát hiện ra tất cả mọi người đều đang hoảng sợ nhìn mình!
Ông ta hỏi một câu theo bản năng: “Sao vậy?”
Tất cả mọi người dều đang nhìn chằm
chằm vào trước ngực Dư Phong Vân!
Dư Phong Vân cúi đầu nhìn xuống: “Đậu má…
Thế mà ở vị trí trái tỉm ông ta lại dấy lên ngọn lửa màu đen một lần nữa!
Hai mắt ông ta tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức!
Cửa chính học viện Viễn cổ.
Một người đàn ông trung niên sợ hãi đi đến bên cạnh đám người Vương Thần Cương, thấp giọng nói: “Tổng viện trưởng, trên người hai vị trưởng lão Dư Thiên Tê và Dư Thiên Vân đột nhiên bốc lên một ngọn lửa màu đen!”
“Gần như là trong nháy mắt, hai vị trưởng lão đã hồn phi phách tán!”
“Ông nói cái gì?”
Đám người Vương Thần Cương há to miệng, đầu óc trống rỗng.
Trên đài võ đạo, Diệp Dao lạnh lùng nói: “Kế tiếp, nhanh lên chịu chết đi!”
“Đám vô dụng của học viện Viễn cổ, tiếp tục chịu chết đi!”
Đôi mắt đám học sinh dưới đài vo đạo đỏ
bừng, từng người lần lượt đi lên đài võ đạo như không muốn sống nữa!
“Sư phụ!”
Diệp Bắc Minh leo lên tế đàn lần nữa, căn bản không có cách nào chấp nhận được việc thân xác của trám vị sư phụ vừa mới ngưng tụ lại bị hủy!
“Tiểu Tháp, nếu như tôi đưa thân xác của trăm vị sư phụ về Long Thai Trì thì còn có thể cứu được không?”
Diệp Bắc Minh khàn giọng hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài một tiếng: “Nhóc con, mệnh cách của bọn họ đã là như thế rồi!”
“Bản tháp có thể nói cho cậu biết, thân xác long thai đã hình thành!”
“Chỉ là Dư Thiên Trung đã huyết tế tinh hoa máu thịt của bọn họ, thân xác của bọn họ đã hoàn toàn hư hỏng!”
Diệp Bắc Minh siết chặt nắm đấm: “Nói cách khác, trăm vị sư phụ đã không còn khả năng sống lại nữa ư?”
“Đúng!”
Nghe được đáp án khẳng định này.
Trong lòng Diệp Bắc Minh run lên: “Vì cái gì!”
“Minh Nhi, đây đã là số phận được định trước rồi!”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Vận mệnh của mấy người vi sư đã là như vậy, con cũng không cần cưỡng cầu!”
“Giáo Phụ sư phụ?”
Diệp Bắc Minh vui vẻ nhìn khắp nơi xung quanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK