Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1497: Rốt cuộc tên này có lai lịch ra sao?
Tuyệt Thế Thần Chủ gặt đầu, lại lắc đầu: “Nhóc Diệp, chủ Luân Hôi trong miệng con cũng không phải là chủ Luân Hồi đời thứ nhất!”
Diệp Bắc Minh ngơ ngấn: “Có ý gì ạ?”
Sắc mặt Tuyệt Thế Thần Chủ rất nghiêm túc: “Chú Luân Hồi mà con biết chi là người hiểu được phép tắc Luân Hồi!”
“Giải thích với con như thế này vậy, chỉ cần con lĩnh ngộ được phép tắc Luân Hồi, con cũng có thể được gọi là chủ Luân Hồi!”
“Nếu vi sư lĩnh ngộ phép tắc Luân Hồi, vi sư chính là chủ Luân Hồi!”
Diệp Bảc Minh lập tức hiểu ra: “Cho nên, Đòng Phương Xá Nguyệt sư phụ cũng không phải là chủ Luân Hồi thật sự?”
Tuyệt Thế Thần Chủ nói: “Có thể nói như vậy”.
“Nhưng không thể phủ nhận, đúng là
người này đã lĩnh ngộ phép tác Luân Hồi”.
Ánh măt Diệp Bắc Minh lấp lóe mấy lần.
Một giây sau.
Anh tiếp tục hỏi: “Cho nên, sư phụ nghi ngờ trong hang động này có phép tâc Luân Hỏi!”
“Vì thế đồ nhi mới không có cách nào phá hư vách đá?”
“Thòng minh!”
Tuyệt Thế Thần Chủ tán thường một câu.
“Cảm ơn sư phụ, con đã biết nên làm cái gì rồi”, Diệp Bắc Minh rời khỏi nghĩa địa Hỏn Độn.
Anh nhắm mắt lại, giữa trán có một luồng ánh sáng đen lấp lóe!
Một con măt nám dọc xuất hiện giữa trán Diệp Bắc Minh, chính là con mãt thần ma!
“Anh Diệp… anh làm sao vậy?”
Thấm Nại Tuyết giặt nảy mình, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.
Anh liếc cò ta một cái, dưới con mat
thần ma, tất cả đều không có chồ che thân.
Mặc dù Thẩm Nại Tuyết đang mặc quần áo, nhưng ở trong măt Diệp Băc Minh quả thực là trẳn như nhộng!
Vậy mà ở dưới cung trang rộng rãi đoan trang lại là dáng người nóng bỏng như vậy!
“Khụ khụ…”
Diệp Bãc Minh vội ho một tiếng: “Cò Thẩm, có lẽ tôi đã tìm ra biện pháp ra ngoài rồi!”
“Thật sao? Quá tốt rồi!”
Thấm Nại Tuyết kích động nhảy dựng lên.
Hai thứ sáng lóa kia làm Diệp Bắc Minh hoa cả mãt!
Anh vội vàng quay đầu, nhìn về phía vách đá.
Ầm!
Quả nhiên, dưới con mât thân ma, tất cả những thứ trong hang đá đều không thế ấn nấp được.
Ở dưới vách đá có vò số phù ván lấp lóe!
Một lực lượng phép tăc Luân Hồi ngưng tụ, bao phủ toàn bộ hang đá!
Diệp Băc Minh lộ vẻ vui mừng: “Quả nhiên là thế, chỉ cần phá giải lực lượng của những phù ván này thì sẽ có thế rời khỏi nơi đây!”
Lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai!
“Anh Diệp, tôi cầu xin anh… cứu tỏi!”
Hai người đồng thời quay đầu, nhìn về phía Lê Mộng Ly.
Giờ phút này.
Lê Mộng Ly năm rạp trên mặt đất, thân thể run lên nhè nhẹ!
Cò ta đã cảm giác được khí tức tử vong, nếu như khồng ai ra tay giúp cô ta, cò ta sẽ chết thật!
Giờ phút này.
Lê Mộng Ly sợ!
Tất cả cao ngạo, thán phận, nóng nảy vào lúc này đều sụp đổ!
“Hu hu hu… Anh Diệp tõi không muốn chết… Thật sự không muốn chết…”
Lê Mộng Ly cân đôi môi đỏ: “Cho
nên, tôi cầu xin anh hãy mau cứu tôi…”
Diệp Bẳc Minh liếc cò ta một chút, không nói một câu nào!
Anh tiện tay vung ra mười ba cái ngân châm, cắm vào trong cơ thế Lê Mộng Ly.
Thân thế mềm mại run lên!
Cảm giác tử vong trong nháy mat biến mất, trong lòng cô ta cực kỳ rung động!
Ngay cả gàn mạch bị hao tốn đều có dấu hiệu khôi phục!
“Làm sao có thể! Chí cần mười ba cái ngân châm lại có lực lượng kinh khủng như vậy ư?”
“Cho dù là những trường lão Y Các ờ học viện Viển Cố, chỉ sợ đều không có loại thủ đoạn này đi!”
Lúc trong lòng Lê Mộng Ly còn đang rung động.
Một viên đan dược bay tới!
Cô ta đưa tay nắm lấy theo bản năng, mở năm ngón tay ra xem xét.
“Chín đan văn, Đế phầm!”
Lê Mộng Ly khó hiếu: “Loại đan dược cấp bậc này mặc dù không tính là hiếm có trong học viện Viền Cố, nhưng nhất định là rất trân quý với anh đi?”
“Nói đi, anh muốn cái gì?”
“Là gia nhập học viện Viên cố, hay là có mong muốn gì khác?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đều không cần, ngậm miệng là được!”
“Anh!”
Lê Mộng Ly giận dữ, suýt nữa nối giận quá độ lần nữa!
Tòi nhịn!
Cô ta nuốt đan dược vào, bât đ’âu chữa thương.
Một tiếng sau, Lê Mộng Ly đứng lên.
Nhìn cô ta có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm nối lên sóng to gió lớn!
Cô ta bị trọng thương, tình huống gần như là tuyệt vọng.
Diệp Bác Minh chỉ cần dựa vào mười ba cái ngân châm và một viên đan dược, thế mà lại khiến cô ta có thế khôi phục năng lực hành động chỉ trong một
tiếng!
“Rốt cuộc tên này có lai lịch ra sao? Lại có loại y thuật này?”
“Còn có viên đan dược vừa fôi, dược hiệu ít nhất là gấp ba lần những đan dược Đế phấm khác!”
“Viên đan này đến từ tay người nào? Chắng lẽ là sư phụ của anh ta sao?”
Lê Mộng Ly rung động nghĩ trong lòng.
Đột nhiên, một tiếng tiếng cười bổng xuất hiện khiến cò ta lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ!
“Ha ha ha ha!”
Diệp Bác Minh mớ mắt ra: ‘Tôi đã hiểu rồi!”
“Phép tắc Luân Hồi, thì ra là thế!”
Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh mờ năm ngón tay ra, bắt lấy không khí!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh, sau đó chém một kiếm vào một cánh tay khác của mình trong ánh mât khiếp sợ của Thấm Nại Tuyết và Lê Mộng Ly!
Ầm!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rơi xuống!
Một cánh tay cụt bay ra ngoài!
Một màn rung động này khiến hai cò gái lập tức kinh hô một tiếng: “Anh Dièp! Anh điên rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK