Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Không Tinh Vũ tức giận đến mức khuôn mặt già nua sa sầm lại, lửa giận trong mắt sôi trào: “Được, được, được lắm!”

“Lỏi Bằng, lão phu không giết cậu, lão phu sẽ cho cậu nhìn thấy tận mắt!”

“Rốt cuộc đám người bên cạnh Diệp Bắc Minh sẽ có kết cục gì tốt!”

Đột nhiên.

Giọng nói như truyền đến từ cửu u Địa Ngục vang lên: “Hắn có kết cục gì thì tôi không biết, nhưng kết cục của ông chắc chắn sẽ vô cùng thẻ thảm!”

Giọng nói này là…?”

Tư Không Tinh Vũ cả kinh, không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Vèo! Vèo! Vèo!

Tiếp theo.

Tất cá người tu võ ở bên ngoài cấm địa long mạch đều đồng loạt quay đầu lại.

“Cậu ấy đã đến rồi!”

Tất cả người tu võ ở đây đều lập tức đỏ bừng mặt, cảm thấy vô cùng chờ mong!

Hô hấp của mọi người trở nên dồn dập, vô cùng kích động!

Chỉ thấy.

Một bóng người nhanh chóng bay đến từ trên không, giáng xuống như một ngôi sao băng, dừng ở bên cạnh Tư Không Tinh Vũ.

Một quyền tung ra!

Chỉ thấy một con huyết long đen sì bay ra từ trong nẳm tay của anh, dừng ở bẽn cạnh Tư Không Tinh Vũ!

Ầm!

Một đống mưa máu nố tung!

Đám người của Huyết Vân Tông nhìn thấy thế thì nhướng mày: “Đây là người đứng đầu Côn Lôn Hư ư?”

“Sao mới chỉ là cảnh giới Võ Đế vậy?”

‘Anh Diệp!

Lỏi Bằng kẽu to: “Mau cứu cô Tiêu

đi!”

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Tiêu Nhã Phi, nhanh chóng tiến lên.

Ngân châm trong tay hạ xuống cầm máu cho cô ta!

Đồng thời.

Anh cũng nhét mấy viẽn đan dược vào trong miệng Tiêu Nhã Phỉ!

Tiêu Nhã Phi mở mẳt ra: “Anh Diệp, là anh… Thật sự là anh sao?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Là tôi”.

Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt đều xông lại: “Tiểu Nhã!”

Diệp Bắc Minh đưa Tiêu Nhã Phi cho bọn họ: “Chăm sóc cô ta, kế tiếp cứ giao cho tôi”.

“Được!”

Hai người gật đầu.

Diệp Bẳc Minh đi đến bên cạnh Lôi Bằng, cầm lấy trường mảu đâm xuyên qua ngực Lôi Bằng: “Nhịn đi, sẽ hơi đau đấy!”

“Không có việc gì, tôi có thế chịu được”.

Lôi Bằng cẳn răng, đôi mắt đỏ như máu.

Diệp Bẳc Minh dùng sức thật mạnh, rút trường mâu ra khỏi cơ thế Lôi Bằng.

Anh đâm mấy cây ngân châm vào người hẳn, sau đó lại đưa ra mấy viên đan dược: “Tự chăm sóc cho mình!”

Lôi Bằng gật đầu thật mạnh: “Yên tâm đi anh Diệp, tôi có thế bảo vệ tốt chính mình!”

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh phát hiện ra trên mặt đất cách đó không xa có đặt hơn mười cái đầu.

Trên cơ bản anh đều đã từng gặp qua những người này!

Có vài người là hạ nhân nhà họ Diệp ở Côn Lôn Hư, có người là thuộc hạ của anh.

Trong đó có một cái đầu trừng lớn mắt, chết không nhắm mắt!

“Lâm Thương Hải!”

Diệp Bắc Minh suýt nữa cắn nát răng, một sát khí điên cuồng ngập trời ngưng tụ!

Vù vù vù!

Trong lỗ mũi Kỷ Cuồng phun ra sóng nhiệt, trong đỏi mắt toàn là vẻ điên cuồng, nhìn chằm chằm bóng người kia!

Lão ta thét dài một tiếng: “Diệp Bắc Minh!”

“Ha ha ha, cuối cùng cậu cũng đến

rồi!”

“Cậu giết đứa con duy nhất của Huyết La Sát tôi, lão phu muốn khiến cậu muốn sống không được! Muốn chết không xong!”

Ầm!

Huyết đao trong tay Kỷ Cuồng quay cuồng, bay thắng về phía đầu Diệp Bắc Minh, đánh xuống!

Sát khí huyết sắc quay cuồng, bùng nố giống như sấm sét!

Diệp Bẳc Minh giống như không nhìn thấy Kỷ Cuồng đang đánh tới vậy, vẫn nhìn chằm chằm đầu của Lâm Thương Hải: “ông bạn già, từ nay về sau, nhà họ Lâm của ông chính là gia tộc số một Long Quốc, thậm chí là Côn Lôn Hư!”

“Con cháu của ông, nhiều thế hệ sau sẽ vĩnh viễn được hướng thụ vinh hoa phú quý!”

“Nếu con của ông, cháu của ông mà muốn tập võ, về sau mỗi một đời đều sẽ đứng đầu Côn Lôn Hư!”

Giọng nói của anh khỏng có dao động quá lớn!

Chỉ có lạnh như băng vô tận!

Lúc này, Kỷ Cuồng đã vọt tới trước người Diệp Bắc Minh, huyết đao điên cuồng hạ xuống!

Trong cơ thế Diệp Bắc Minh, ma khí ngập trời quay cuồng!

Kiếm Đoạn Long chủ động xuất hiện ở trong tay anh!

Một kiếm chém ra!

Như có chớp giật!

Mặt đất trong phạm vi vài trăm mét trực tiếp sụp đố xuống, bụi mù đầy trời!

Ầm ầm ầm!

Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế truyền đến.

Đợi đến khỉ bụi mù tan đi, mọi người mới nhìn thấy được một màn khó quên nhất đời này!

Cả người Kỷ Cuồng toàn là máu, nằm rạp dưới chân Diệp Bắc Minh, còn thẻ thảm hơn một con chó!

Kỷ Cuồng?”

“Sao có thể!”

Đám người Huyết Vân Tông vốn còn đang bình tĩnh uống trà, nhìn thấy một màn này tất cả đều run tay lên, chén trà rơi xuống đất.

“Hả?”

Đám người Côn Lỏn Hư cũng đều ngây người.

Bọn họ căn bản không nhìn thấu cảnh giới của Kỷ Cuồng.

Chỉ biết là cho dù là aỉ dám phản kháng, đều sẽ bị giết bằng một chiêu!

Diệp Bắc Minh lại đánh bại Kỷ Cuồng?

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn xuống Kỷ Cuồng: “Biết vì sao tôi không giết ông không? Bởi vì tỏi muốn cho ông trải nghiệm cái gì gọi là thống khổ thực thụ!”

Diệp Bắc Minh khoát tay!

Vèo vèo vèo vèo!

159 cây châm đồng loạt hạ xuống!

Vừa vặn chui vào trong 159 huyệt đạo của Kỷ Cuồng!

Kỷ Cuồng phát ra một tiếng kêu thảm thiết không giống người, mà giống như lệ quỷ.

Sau khi ông ta kịch liệt vặn vẹo hơn mười giây.

Không ngờ lại trực tiếp đau đến chết!

“Kỷ Cuồng?”

“Nhóc con, cậu đúng là to gan, trưởng lão của Huyết Vân Tông mà cậu cũng dám giết ư?”, đám người Huyết Vân Tông vô cùng tức giận, nằm mơ cũng không thể nghĩ đến Kỷ Cuồng lại chết như thế?

Đây chính là Huyết La Sát đại danh lừng lẫy!

Diệp Bắc Minh nhìn đám người Huyết Vân Tông bằng ánh mắt lạnh như băng: “Mấy người!”

Khung lão quái quát lên một tiếng lớn: “Con mẹ nó, một tên Võ Đế nho nhò mà cũng dám dõng dạc nói vậy sao?”

“Đồng loạt ra tay, giết kẻ này!”

“Giết!”

Bảy tám người cảnh giới Hợp Nhất, năm người cánh giới Thánh từ sơ kỳ đến trung kỳ, gần như là đồng loạt ra tay.

Diệp Bẳc Minh chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK