Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bắc Minh giận quá hóa cười: “Ha ha ha!”

Trong mắt ô Đạo Nguyên ngưng tụ sát ý: “Tên kia, cậu cười cái gì?”

Diệp Bắc Minh không hề cho ông ta chút mặt mũi nào: “Thú vị thật, nếu Tổ Long Pháp Tướng là tuyệt học của nhà họ ô, thế sao ông lại không học được?”

“ít nhất ông cũng là cảnh giới Thánh Chủ rồi đi?”

“Cảnh giới Thánh Chủ mà không biết TỔ Long Pháp Tướng, chẳng lẽ ông bị ngu sao?”

Hả?”

Anh nghiêng đầu, hứng thú nhìn ô Đạo Nguyên.

Cái gì cơ?

Đậu má!

“Hít hà!”

Đệ tử ở đây đồng loạt hít sâu một hơi!

“Mẹ ơi!”

Cũng có người nhét nắm đấm vào miệng, hàm răng không nhịn được mà run lên!

Luồng không khí lạnh như băng lan từ bàn chân lên thắng đỉnh đầu!

Diệp kẻ điên mới vừa nói cái gì?

Anh ta nói ồ Đạo Nguyên… ngu? Anh ta lại dám nói ô Đạo Nguyên

ngu!

“Mày nói cái gì?”

Khóe mắt ô Đạo Nguyên mạnh mẽ co giật, đôi mắt lập tức tràn ngập tơ máu!

Cơn giận như sóng cuộn biến gầm ngưng kết trong lòng ông ta, lúc nào cũng có thể bộc phát ra!

“Diệp Băc Minh!”

Rít lên một tiếng!

Diệp Bẳc Minh thờ ơ, còn vươn vai một cái: “Tôi nói sai rồi sao?”

“Không lẽ bị tôi nói trúng, nên có tật giật mình?”

Mày đáng chết!”

Khuôn mặt già nua của ô Đạo Nguyên lập tức trở nên dữ tợn, ông ta duỗi một tay ra chộp về phía đầu Diệp Bắc Minh!

Đôi mẳt Lãnh Nguyệt nhíu lại, đỡ lấy một chưởng của ô Đạo Nguyên!

Ầm một tiếng cực lớn, đất rung núi chuyển.

Một dòng khí kinh khủng nổ tung, đệ tử xung quanh bị ném văng ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi trên không trung rồi mới ngã xuống mặt đất!

Mọi người còn lại ai nấy cũng chịu thương với mức độ khác nhau!

Ánh mắt nhìn hai người kia tràn ngập hoảng sợ!

Đây chính là thực lực của cảnh giới Thánh Chủ sao?

Lãnh Nguyệt bảo vệ Diệp Bắc Minh sau lưng: “ô Đạo Nguyên, ông muốn làm

gì?”

ô Đạo Nguyên phun ra ba chữ: “Giết cậu ta!”

Lãnh Nguyệt cười lạnh lắc đầu: “E rằng ông không giết được cậu ta!”

Vừa dứt lời, Lãnh Nguyệt lật bàn tay, lòng bàn tay bà ấy có thêm một lệnh bài màu vàng óng.

Thủ lệnh của gia chủ nhà họ Lãnh!

ô Đạo Nguyên cũng không ngờ, sắc mặt biến đổi mấy 1’ân, con ngươi đọng lại: “Nhà họ Lãnh các người muốn bảo vệ cho cậu ta?”

Nhà họ Lãnh, một trong mười gia tộc sáng lập Thanh Huyền Tỏng!

Một Thánh Chủ như Lãnh Nguyệt không đáng sợ.

Điều đáng sợ là nhà họ Lãnh sau lưng bà ấy!

Dù thực lực nhà họ ô mạnh hơn nhà họ Lãnh mẩy phần cũng tuyệt đối sẽ không trở mặt với nhà họ Lãnh chỉ vì một tên Diệp Bắc Minh.

“Đúng thì sao nào?”

Nhận được câu trả lời khẳng định của Lãnh Nguyệt.

ô Đạo Nguyên nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh.

Qua vài giây.

ô Đạo Nguyên chợt bật cười: “Được, nếu nhà họ Lãnh đã muốn bảo vệ cho tên này, lão phu cũng không còn gì đế nói!”

Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu: “Vật nhỏ, cậu ở cảnh giới Võ Thần đã có thể giết chết Thánh Vương, vài thứ kia trong tay cậu đúng không?”

“Hy vọng cậu cũng may mẳn như người phụ nữ kia!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Ông có ý gì?”

ô Đạo Nguyên cười đầy thâm ý: “Tự đoán xem!”

Quay người biến mất.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh nhạt, nhìn chằm chằm theo hướng ô Đạo Nguyên rời đi.

Anh quay đầu nhìn Lãnh Nguyệt: “Dì Nguyệt, ông ta đang nói về mẹ cháu

sao?”

Lãnh Nguyệt khẽ cẳn môi: “Minh Nhi, cháu đi theo dì!”

Nửa giờ sau, bên trong một tòa cung điện trên Nguyệt Phong.

Hai người một trước một sau tiến vào trong, Diệp Bắc Minh đang muốn mở miệng, Lãnh Nguyệt đã nói trước: “Minh Nhi, dì biết cháu muốn hỏi điều gì!”

“Cháu muốn hỏi tất cả về mẹ cháu đúng không?”

“Ban đầu dì còn nghĩ, chờ cháu bước vào Thánh cảnh sau đó mới nói cho cháu hết thảy!”

“Dì đã giao hẹn với Thanh Lam sẽ giúp cháu bước vào Thánh cảnh, hiện tại xem ra không còn thời gian nữa rồi!”

“ô Đạo Nguyên đã nhận ra thân phận của cháu, cháu không thể ở lại Thanh Huyền Tông!”

“Nếu cháu tiếp tục ở lại Thanh Huyền Tông sẽ vỏ cùng nguy hiếm!”

Lãnh Nguyệt đi tới đi lui, sắc mặt biến đổi.

Diệp Bằc Minh nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt: “Dì Nguyệt, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: “Thật xin lỗi, dì đã lừa gạt cháu”.

“Năm đó, trước khi mẹ cháu rời khỏi Thanh Huyền Tông, bà ấy đã từng đi vào bảo khố của Thanh Huyền Tông, đánh cap ba món đồ!”

“Thứ nhất, nửa bộ võ kỹ cấp Đế mà tổ tiên Thanh Huyền Tông đế lại!”

“Thứ hai, một phương pháp Tu Võ truyền lại từ thời Thượng Cố, trước mẹ cháu, không ai trong Thanh Huyền Tông có thế hiếu được!”

‘Thứ ba, kiếm Long Đồ!”

“Kiếm Long Đồ?”

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Một ý niệm hiện lẻn trong đầu, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay!

Toàn thân đen nhánh!

Trên thân kiếm có một Chân Long màu đen xoay quanh, sinh động như thật!

Diệp Băc Minh hỏi thăm: “Dì Nguyệt, là thanh kiếm này sao?”

Lãnh Nguyệt há miệng, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc: “Tại sao Kiếm Long Đồ lại ở trong tay cháu?”

“Minh Nhi, không lẽ Thanh Lam đã giao hết đồ vật cho cháu rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK