Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1441: Huyết mạch của Hoa tộc Thượng cổ
Tiến về phía trước một bước, nổi giận gầm lên một tiếng!
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người!
Chín con ma long màu đen lại lao ra một lần nữa, một con huyết long lại lao thẳng lên trời!
“Tiểu tử này điên rồi sao?”
“Sao lại dám nói chuyện với người được phong hào Thần Đế như vậy?”
Đám đông quá sợ hãi!
Tròng mắt của Thẩm Nại Tuyết suýt chút nữa lồi ra ngoài!
Ông lão Thiên Khiếm nhếch miệng cười: “Sư muội, xem ra chúng ta không cần ra tay!”
Sư thái Tĩnh An gật đầu: “Lợi cho cậu ta, quay lại bắt con khốn Nhan Như Ngọc kìa lại, tôi đây phải tra tấn cô ta đến chết!”
Khóe mắt Giang Lục u co giật dữ dội: “Đồ khốn khiếp, mày tự tìm cái chết!”
Đang định ra tay!
Đột nhiên.
Một giọng trời vang lên: “Giang Lục u, Giang Phong Hoa! Hai anh em các người dám động vào cậu ta?”
Bùm!
Ánh mắt mọi người ngưng lại, dừng ở phía sau Diệp Bắc Minh.
Lạc Khuynh Thành chậm rãi bước tới, sắc mặt đã cải thiện rất nhiều.
Giang Lục u hơi sửng sốt: “ồ? Cô lại là aí?”
“Nóỉ thử xem, tại sao chúng ta không thể động vào cậu ta?”
Lạc Khuynh Thành không chút do dự nói: “Tiểu sư đệ của tôi là huyết mạch của Hoa tộc Thượng cổ, ông dám động vào cậu ta sao?”
Giang Phong Hoa sửng sốt: “Cô nói gì?”
Giang Lục u kêu lên: “Không thể nào!”
Giọng nói của hai người gần như vang lên cùng một lúc!
Những vị khách khác có mặt cũng sững sờ ngay tại chỗ!
Thẩm Nại Tuyết sửng sốt, giống như đang nghĩ tới điều gì: “Sao có thể, cậu ta người của Hoa Tộc?”
“Người của Hoa tộc Thượng cổ? Chẳng
trách!”
Ánh mắt Dư Khải Đông nheo lại, tất cả ánh mắt ngưỡng mộ yêu thương đêu biến mất!
Thay vào đó là một luồng sát khí ngút trời!
Sắc mặt già nua của Nhậm Kiếm Hành trầm xuống: “Dư Khải Đông, nếu ông dám động vào một sợi tóc của cậu ta thì đừng trách tôi trở mặt!”
Dư Khải Đông nghiến răng: “Nhậm Kiếm Hành, Hoa tộc Thượng cổ đã bị diệt!”
“Huyền Thiên Tông của các người còn muốn tuân thủ lời hứa năm đó sao?”
Nhậm Kiếm Hành cười: “Đây là lời giáo huâh của tổ tiên Huyền Thiên Tông!”
“Ông!”
Dư Khải Đông nghiến răng.
“Thật hay giả?”
“Người của Hoa tộc Thượng cổ?”
“Trời ạ, chẳng phải Hoa tộc Thượng cổ đã hoàn toàn bị diệt rồi sao…”
“Nghe nói không có, có một số người đã rời khỏi Huyền Giới, một số cố gắng kéo dài hơi tàn ở nơi mà chìm cũng không thèm dòm ngó tới…”
“Bọn họ thật sự đã trở lại? Những đại tông môn ở Huyền Giới tự xử như thế nào?”
Giữa lúc mọi người đang nghị luận.
Lạc Khuynh Thành trực tiếp quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh, quỳ một chân xuống!
“Lạc Khuynh Thành, tham kiến thiếu chủ!”
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Đại sư tỷ, chuyện này là sao vậy?”
“Sao… sao chị lại quỳ xuống? Còn gọi em là thiếu chủ?”
“Mau đứng dậy đi!”
Tiến lên một bước, chuẩn bị đỡ Lạc Khuynh Thành đứng dậy!
Lạc Khuynh Thành khẽ mỉm cười: “Thiếu chủ, ngài là huyết mạch của Hoa tộc Thượng Cổ, còn tôi là người của nhà họ Lạc trong mười tộc Hỗn Độn!”
“Đương nhiên phải gọi ngài là thiếu chủ!”
Trên mặt Diệp Bắc Minh đầy nghỉ hoặc: “Xảy ra chuyện gì?”
Lạc Khuynh Thành liếc nhìn Giang Phong Hoa và Giang Lục U: “Bản thân mười tộc Hỗn Độn chính là người làm của Hoa tộc Thượng Cổ, mấy chục triệu năm qua dều như vậy!”
“Mặc dù Hoa tộc Thượng cổ đã bị tiêu diệt nhưng thân phận người hầu của mười tộc Hỗn Độn chưa bao giờ thay đổi!”
“Tổ tiên của mười tộc Hỗn Độn đã lập lời thề bằng máu của mình, vĩnh viễn không được làm tổn thương người của Hoa Tộc, không được làm trái mệnh lệnh của người Hoa Tộc!”
“Mặc dù Giang Phong Hoa và Giang Lục u thuộc cảnh giới Đế, nhưng bọn họ cũng không dám gánh tội danh phản đồ!”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu được!
Cuối cùng anh cũng hiểu!
Chín người sư tỷ còn lại gọi anh là chủ nhân cũng vì mẹ của họ!
Nếu Đại sư tỷ là người của tộc Hỗn Độn, tại sao lúc trước cũng gọi anh là chủ nhân!
Thì ra là như vậy!
Một giây tiếp theo, ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn về phía hai người Giang Phong Hoa, Giang Lục U!
Hét lớn một tiếng: “Hai người các ngươi, quỳ xuống cho tôi!”
Sắc mặt Giang Phong Hoa xanh mét: “Tiểu tử, cậu nói gì?”
Giang Lục u nổi trận lôi đình: “Láo xược! Cậu có tư cách gì chứng minh mình là người của Hoa tộc Thượng cổ?”
■’Không sai!”
Giang Phong Hoa cười dữ tợn nói: “Tiểu tử, cậu dám giả mạo Hoa tộc Thượng cổ, đây chính là tử tội!”
Hai người nhìn nhau, đến gần Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh sửng sốt, anh nên chứng minh thế nào đây?
Đột nhiên, trong đầu vang lên giọng nói của Thìn Long: “Di tích Côn Luân Thượng cổ có thể chứng minh thân phận của cậu!1′
Suy nghĩ xuất hiện trong đầu Diệp Bắc Minh.
Anh lập tức mở ra một cánh cửa không gian!
Di tích Côn Luân Thượng cổ xuất hiện!
■’Đây là…1′
Con ngươi của Giang Phong Hoa và Giang Lục u điên cuồng co lại!
Diệp Bắc Minh nói từng chữ một: “Đây là dỉ tích Côn Luân Thượng cổ, chỉ có huyết mạch
của Hoa Tộc mới có thể kế thừa!1′
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của những người xung quanh đều thay đổi rất lớn!
“Di tích Côn Luân Thượnq cổ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK