Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Nhược Giai hừ một tiếng: “Lại bắt đầu bóc phét rồi, cái gì mà xương Chí Tôn!”

“Còn một quyền đánh chết cơ thể chân tiên, em khỏng tin đâu!”

“Em chí cần anh sống là được, bất luận là phế nhân hay là thiên tài, em chỉ cần anh sổng!”

Hai người ôm nhau, thủ thỉ với nhau.

Đang vào độ tuổi sức lực dồi dào!

Chẳng bao lâu, tay của Diệp Bắc Minh bắt đầu không ngoan ngoãn.

Mỗỉ lần lần mò, đều khiến Chu Nhược Giai có cảm giác như chạm vào điện!

Cuối cùng, đôi mắt cúa cô càng lúc càng mơ màng: “ông xã, để em thử xương Chí Tôn của anh…”

Sáng sớm ngày hôm sau.

Choang! Choang! Choang!

Hai người bị tiếng chuông làm tỉnh giấc, Chu Nhược Giai vội bò dậy: “ôi trời, em suýt nữa quên mất hôm nay là ngày sứ thần giáng

xuống học viện!”

“Chuồng thiên hồn vang lên, chắc chắn là thiên sứ đã đến!”

“Ông xã, chúng ta mau đì tập trung đi!”

Cô kéo Diệp Bắc Minh mau chóng thay quần áo, hai người vội vàng đến quảng trường học viện.

Hàng trăm ngàn đệ tử đã đứng trên quảng trường ngay ngắn!

Mấy vị viện trường và cả mấy chục vị trường lão đều đứng yén lặng dưới bục!

Có hai thanh niên một nam một nữ đang ngồi trên đài cao.

Ngoài họ ra, tám đệ tử của học viện Viễn Cổ như Hầu Tử, Long Khuynh Vũ, Lê Mộng Ly đều đứng trước người hai người đàn ông trẻ!

Đang được họ kiểm duyệt.

Tất cả mọi người đều yên tĩnh đứng đó.

Diệp Bắc Minh kéo theo Chu Nhược Giai xuất hiện vô cùng đột ngột!

Kiếm Phá Thiên nhìn thấy hai người, thầm kêu không ổn: ‘Thanh niên sức lực dồi dào đúng là hỏng chuyện!’

Trương Tuyệt Long và Tân Bách Hùng

quay sang nhìn nhau một cái!

Suýt nữa cười ra tiếng, không nhịn được truyền âm: ‘Tên nhóc này đúng là việc thành không có, việc bại có thừa, cho dù chúng ta không lién hệ với thần sứ!’

‘Chỉ với việc tên nhóc này đến muộn, cũng là không nể mặt thần sứ!’

Tân Bách Hùng truyền âm: ‘Ha ha ha, có kịch hay xem rồi!’

Quả nhiên.

Nam nữ trẻ trên đài cao cau mày, ánh mắt nhìn sang hai người Diệp Bắc Minh và Chu Nhược Giai!

‘Sao lại là anh ta!’

Đôi mắt của cô gái chấn động: ‘Chẳng phải anh ta đã bị phếồi Ư? Sao vần chưa rời khỏi học viện Viễn cố?’

Cô ta chính là Ngư Thất Tình!

Thanh niên bên cạnh cảm thấy sự dao động của Ngư Thất Tình, thản nhiên hỏi: “Sao thế? Cô Ngư quen họ ư?”

Ngư Thất Tình suy nghĩ một lúc: “Anh ta tên là Diệp Bắc Minh, cũng coi là quen biết”.

“Còn người bên cạnh…”

Cau chặt mày, hai người vần tay trong tay ớ quảng trường: “Không quen!”

“Ồ”.

Chàng thanh niên gát đầu, bình tĩnh lên tiếng: “Buổi lễ quan trọng như này họ lại đến muộn? Đáng tội gì!”

Giọng điệu rất thản nhiên!

Rơi vào bên tai hàng trăm ngàn người học viện Viền cổ lại như sét đánh ngang tai!

Rất nhiều đệ tử không chịu nổi áp lực này, thụp một tiếng quỳ xuống đất!

“Hỏng rồi…”

Vé mặt Kiếm Phá Thiên biến sẳc.

Trương Tuyệt Long và Tân Bách Hùng cười lạnh lùng không thôi!

Họ muốn xem xem, Diệp Bầc Minh sẽ ứng phó thế nào?

Nhưng bất luận anh ứng phó thế nào, hôm nay cũng chỉ có một con đường chết!

Lúc này, giọng của tháp Càn Khốn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, thanh niên trên đà ỉ cao có sát ý với cậu!”

“Tuy che giấu rất tốt, nhưng vần bị bản tháp cảm nhận được!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Không đến mức chứ? Tôi mới lần đầu gặp hẳn!”

“Cho dù tôi đến muộn, không đến mức vì chuyện này mà muốn giết tôi chứ?”

“Bất kể là aỉ, cho dù là thần sứ muốn giết tôi cũng không đơn giản như vậy!”

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn đài cao, thần nhiên trả lời một câu: “Xin lỗì, chúng tôi đến muộn!”

Nói xong.

Dưới con mắt của tất cả mọi người, kéo Chu Nhược Giai chậm rãi đi lên đài cao!

Hàng trăm ngàn người sửng sốt!

Một câu xỉn lỗi thế là xong?

Dưới sự quan sát của mọi người, Diệp Bắc Mình kéo Chu Nhược Giai đi lên đài cao!

Nhìn sang Ngư Thất Tình: “Cô Ngư, đã lâu khống gặp!”

Trực tiếp bỏ qua thanh niên ớ một bên!

“Hả?”

Ngư Thất Tình ngẩn người.

Cò ta không ngờ Diệp Bắc Minh dám

chào hỏi cỏ ta!

Sắc mặt chàng thanh niên tái xanh, vẻ mặt vốn bình thản cũng khồng nhịn được rung lên, lửa giận trong đôi mắt càng bùng ra không thế kiềm chế!

Sát ý vốn che giấu trong lòng càng bùng phát ra không hề che đậy.

Chàng thanh niên cất giọng âm u: “Cậu nhóc, đây là thái độ của cậu hả?”

Ưên sau đó, cảnh tượng khiến người ta bùnq nổ xuất hiện!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK