Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Dung Phi không phản bác.

Cô ta cũng nhìn ra phấm cấp của kiếm Đoạn Long không thấp!

Chắc chắn là thần khí!

Tiêu Dung Phi lại nhắc một câu: “Cậu Diệp, kiếm Đoạn Long ở trong tay cậu sẽ rất nguy hiểm“.

“Nếu cần thiết, tôi đề nghị cậu xử lý nó đi”.

“Có thế đổi lấy một số tài nguyên võ đạo, hoặc là dứt khoát tặng cho thế lực lớn nào đó, tìm kiếm sự che chở!”

“Nếu không, khi càng ngày càng nhiều người biết trong tay cậu có một thanh thần khí, chắc chắn sẽ bất lợi với cậu!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười nhìn Tiêu Dung Phi: “Cảm ơn cô nhắc nhở!”

“Cậu…”

Nhìn dáng vẻ như chẳng có việc gì của Diệp Bắc Minh.

Tiêu Dung Phi hơi tức giận!

Trong lòng thầm nghĩ: Tuy trẻ tuồi nhưng cũng thật tự phụ!’

‘Nếu không phải vì nể mặt sư tỷ của cậu, tôi chẳng thèm lo cho cậu!’

‘Thôi bỏ đi, đợi cậu té ngã là biết ngay, lời tôi nói chắc chắn không sai!’

Cô ta tức hừng hực nghiêng đầu sang một bên!

Ngược lại là Tiêu Nhã Phi, chẳng mấy chốc đã cùng với Diệp Bắc Minh trò chuyện vui vẻ.

Cô gái này

Tùy tiện tự nhiên!

Thậm chí Diệp Bắc Minh còn ra tay rộng rãi, tặng cho cô ta mấy chục viên đan dược giải độc các loại.

Bên ngoài cấm địa long mạch. Mấy chục vạn võ giả tập trung ở

đây!

Nhìn núi tuyết phía trước với ánh mắt rực lửa.

“Ba ngàn năm trước, thánh thủ quỷ cốc đi ra từ nơi này, y thuật được gọi là đệ nhất Côn Luân!”

“Hai ngàn tám trăm năm trước, sau khi Mặc Tử rời khỏi cấm địa long mạch, xây dựng thành Cơ Quan, cơ quan cường mạnh nhất còn có thể giết được võ giả tiên thiên!”

“Hai ngàn năm trăm năm trước, độc hoàng thiên thủ tự xưng từ cấm địa long mạch đi ra, xây dựng Đường Môn vô thượng”

“Hai ngàn bốn trăm năm trước…”

“Hai ngàn ba trăm năm trước…”

Mọi người bàn tán.

Người nào cũng như đếm vật báu trong nhà.

Cường giả đi ra từ cấm địa long mạch, người nào cũng là truyền kỳ!

Đáng tiếc là cấm địa long mạch ba mươi năm mở ra một lần.

Mỗi lần có khoảng mười người có thể tiến vào trong đó.

Nhưng cuối cùng người có thế từ bên trong đỉ ra.

Mấy trăm năm trở lại đây dường như chưa từng nghe nói đến.

Nhưng cho dù như vậy, mổi lần cấm địa long mạch chọn người, tất cả võ giả đều đổ về ồ ạt như dòng nước!

Tất cả đều đang đợi.

Điều duy nhất không hợp với hoàn cảnh là bãi cỏ rộng lớn ở hiện trường.

Bị nhà họ Thấm bao vây.

Dựng một sân khấu khổng lồ!

Bố trí nơi này thành một hội trường tiệc sinh nhật.

Hôm nay.

Là sinh nhật mười tám tuồi của con gái nhỏ của Thẩm thần tài, tiếu công chúa nhà họ Thẩm!

Rất nhiều thanh niên cả bên ngoài lẫn trong Côn Luân Hư gần như đều nhận lời mời tham dự!

Đám người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tinh.

Đứng trong đám đông.

Ngoại trừ Mộc Tuyết Tình, tất cả đều không nối bật!

Một ông già nghi hoặc: “Cấm địa long mạch thần thánh không gì sánh được, nhà họ Thẩm tố chức sinh nhật ở đây, không ai có ý kiến sao?”

Người đó chính là Vân Chi Lan!

“Suỵt”

Võ giả bên cạnh kinh ngạc.

“Đừng ăn nói lỉnh tỉnh!”

“Đây là lễ trưởng thành của tiểu công chúa nhà họ Thẩm, nếu bị cô ta nghe được ông nói vậy, ông sẽ xong đời!”

Có võ giả khuyên giải.

Vản Chi Lan không nghĩ vậy: “Sợ cái

gì?”

Đột nhiên.

Một giọng nói lanh lảnh vang lẻn phía sau: “ồng lão này, ông nói gì đấy?”

Soạt!

Tất cả mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái kiêu ngạo như thiên nga đi đến cùng với bảo vệ vây chặt.

“Tiếu công chúa nhà họ Thấm!”

Đồng tử của các võ giả khác co lại.

Sượt sượt sượt!

Tất cả lùi lại.

Xung quanh Vân Chi Lan lập tức trống không.

Ông ta đờ người quay đầu, cảm thấy không đúng: ‘Tôi… tôi không nói gì!”

Thấm Lỉnh Lung mỉm cười: “Vậy sao?”

“Mọi người có nghe thấy ông lão này nói gì không?”

Mấy thanh niên bên cạnh lạnh mặt: ‘Tiểu công chúa, lão già này vừa mới nghi ngờ cô đấy!”

“Tiếu công chúa Linh Lung băng thanh ngọc khiết, tổ chức lễ trưởng thành ở cấm địa long mạch, chẳng lẽ không đúng sao?”

“Mọi người đều không phản đối, lão già nhà ông sủa bậy cái gì?”

Mấy thanh niên này đều là võ đế đỉnh phong!

Khí tức kinh người!

Khuôn mặt già của Vân Chi Lan trắng bệch, hoảng sợ cúi đầu: ‘Tôi thu lại lời vưa nói!”

Ông ta đã quên!

Nơi này là Côn Luân Hư, không phải là Long Quốc.

Họa từ miệng ra!

Thấm Lỉnh Lung mỉm cười: “ông lão, nói nhiều cũng không tốt đâu”.

“Ông tự ra tay. hay là tôi trừng phạt ông?”

Vân Kiếm Bình xông ra, ngăn trước người ông lão: ‘Tiểu công chúa nhà họ Thẩm, tôi tình nguyện chịu phạt thay ông nội tôi!”

Thẩm Linh Lung cười: “Cô? Tôi đã hỏi cô chưa?”

“Được, cô muốn chịu phạt thay ông nội cô, thì cô tự cắt lưỡi của mình đi!”

Cơ thể Vân Kiếm Bình run lên: “Cái gì?”

Thẩm Linh Lung cười lạnh lùng: “Cô không nghe thấy lời tôi nói phải không? Ai ra tay thay tôi?”

“Để tôi!

n

Một thanh niên trẻ anh tuấn đi ra khỏi đám đông.

Võ đế đỉnh phong!

Anh ta bước ra một bước đến trước người Vản Kiếm Bình, giơ tay tóm bên má cô ta.

Thô bạo kéo lưỡi cô ta ra!

Phụt!

Con dao lướt qua, cái lưỡi lập tức bị chém xuống.

Vân Kiếm Bình đau đến òa khóc kêu gào, miệng đầm đìa máu tươi.

“Việc này…”

Đám người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tinh kinh hãi.

Bọn họ không ngờ Thẩm Linh Lung tàn nhân như vậy.

vé mặt Thấm Linh Lung đầy ngạo mạn: “Cô khóc thật khó nghe!”

“Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của tôi, ai cho cô khóc?”

“Cười cho tôi, nếu khôn, tôi giết ông nội cô!”

Vân Kiếm Bình nghe mà run lên không ngừng.

Chỉ có thể nhịn đau.

Vừa cười, vừa phun ra máu tươi!

Vân Chl Lan đau lòng đến tức giận hét: “Kiếm Bình! Không!”

“Cô là đồ phụ nữ lòng dạ rắn độc, tôi liều mạng với cô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK