Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt cô ta chuyển sang lão tổ nhà họ Diệp: “Lão tổ, người thấy rốt cuộc lá bài tẩy của anh ta là gì?”

Lão tổ nhà họ Diệp, Diệp Thương Thiên lắc đầu, sắc mặt rất nghiêm túc.

Chân mày lão ta nhíu chặt lại, không nói một lời!

Đột nhiên.

Một giọng nói lạnh lùng vô tình vang lên: “Các người, còn ai muốn cướp với tòi nữa?”

Mọi người giận mà không dám nói gì!

Mọi người đều cúi đầu nhìn đường kẻ trên đất, không ai dám bước qua nó.

Diệp Bắc Minh quay đầu, tiện tay túm lấy thanh kiếm bằng đồng xanh: “Sư phụ, thần hồn của người có ở trong đó không?”

Giây tiếp theo.

Từ trong thanh kiếm đồng xanh truyền ra một giọng nói chỉ có Diệp Bắc Minh nghe được: “Minh Nhi, sư phụ ở trong này!”

Nghe thấy giọng nói của Kiếm Chủ Bất Diệt, Diệp Bắc Minh rất kích động: “Bất diệt sư phụ, thân hồn của các sư phụ đều ở trong đó sao?”

Kiếm Chủ Bất Diệt trả lời: “Chúng ta rất may mắn, ngôi miếu thần này rất đặc biệt!”

“Sau khi chúng ta chết, theo lý mà nói, thần hồn sẽ tiêu tán rất nhanh!”

“Nhưng trong miếu thần có một sức mạnh cường đại, hút thần hồn của chúng ta vào!”

“Chúng ta tìm được những bảo vật này, ký gửi thần hồn vào chúng!”

“Có lẽ thần hồn của những sư huynh đệ khác cũng ở trong các bảo vật này. Minh Nhi, hãy mang những bảo vật này đi hết đi!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được ạ!”

Anh túm lấy một đan đỉnh màu đen.

Giọng của Đan Đế Bất Hủ truyền tới: “Thằng nhóc kia, đừng quấy rầy thầy mày ngủ!”

“Haha, được ạ!”

Diệp Bắc Minh cười to.

Anh thu đan đỉnh vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Tốc độ của anh rất nhanh, thu hết phần lớn bảo vật vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Gần như mỗi món bảo vật đều có thần hồn của một sư phụ kí gửi!

Bên dưới bậc thềm.

Đám lão già kia đỏ mắt: “Con mẹ nó, chẳng lẽ chúng ta cứ thế nhìn thằng nhãi kia lấy tất cả bảo vật đi sao?”

“Haha, hay ông vượt qua đường kẻ lên cướp xem?”

Ồng già bên cạnh cười nhạt.

ồng già vừa nói cứng miệng không trả lời được, không nói được câu nào!

Cái chết của Lục Hồng Sân còn sờ sờ trước mắt, tạm thời không ai dám chọc giận sát thần kia!

Lâm Bách Hùng đi tới cạnh Tân Hồng Bân: “ông Tân, ông cam tâm cứ thế từ bỏ những bảo vật đó sao?”

Tân Hồng Bân nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Bắc Minh: “Tôi nằm mơ cũng muốn thằng ranh đó chết, nhưng ông cũng thấy thực lực của nó rồi đó!”

“Lão phu không nắm chắc trăm phần trăm giết được cậu ta!”

Lão ta lắc đầu, không muốn mạo hiểm.

Nếu không thể nào nhổ cỏ tận gốc, sau này sẽ có hại!

Lâm Bách Hùng cười nói: “Không phải chúng ta có tiền cược sao?”

Tân Hồng Bân cau mày.

Lâm Bách Hùng liếc qua Nhan Như Ngọc, Diệp Tiêu Tiêu và Đế Khởi Ba!

Tân Hồng Bân lập tức hiểu, hai người bỗng bắn ra ngoài.

Họ lập tức tới trước mặt ba người!

“Ông muốn làm gì?”

Ba cô gái sợ hãi lùi về phía sau!

Trong mắt Tân Hồng Bân hiện lên hung quang: “Mượn mạng của các người để dùng!”

Dứt lời, hai người cùng ra tay, túm vào cổ ba người!

Lão ta nhìn Diệp Bấc Minh trên bậc thang: “Diệp Bắc Minh, nếu mày không muốn ba con đàn bà này chết!”

“Lập tức giao ra hết bảo vật trong tay mày đi!”

Diệp Bắc Minh dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tân Hồng Bân: “Tôi cho ông một cơ hội, thả ba người họ ra!”

“Tôi có thế coi như chuyện này chưa từng xảy ra!”

“Nếu không, tôi thề sẽ diệt hết nhà họ Tân của thái cổ!”

Tân Hồng Bân suýt chút nữa cười ra nước mắt: “Hahaha, diệt hết nhà họ Tân của thái cổ sao?”

“Thằng nhãi, mày có biết nhà họ Tân có bao nhiêu nội tình không?”

“Đừng nói là một mình Diệp Bắc Minh mày, dù thêm mười Diệp Bắc Minh, một trăm Diệp Bắc Minh!”

“Đừng nói là diệt nhà họ Tân thái cổ, cả uy hiếp nhà chúng tao cũng không được! Hiểu không?”

Sắc mặt Lâm Bách Hùng trở nên âm trầm: “ông Tân, nói nhảm với cậu ta làm gì!”

Lão ta lập tức lạnh giọng quát lên: “Diệp Bắc Minh, giao tất cả bảo vật ra, còn cả thanh kiếm trong tay mày nữa!”

“Bằng không, lão phu lập tức giết ba người này!”

Có điều khiến người ta ngạc nhiên!

Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Muốn giết cứ giết, tùy ý các người!”

“Hả…?”

Nhan Như Ngọc, Diệp Tiêu Tiêu và Đế Khởi La bối rối!

Vì sư tỷ và vị hôn thê, Diệp Bắc Minh có thể không để ý tất cả!

Ba người họ cộng lại, người này lại không để ý chút nào sao?

Diệp Bắc Minh mỉm cười nhìn ba người: “Cô Nhan, cô Diệp, cô Đế, các người yên tâm!”

“Nếu hai con chó già này dám giết các người!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK