Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Chi Lan bỗng bùng lên! Soạt!

Vạn đạo kiếm mang nổi lên!

Khí thế kinh người!

Nhưng.

Vân Chi Lan mới là cảnh giới võ thánh, làm sao có thế đánh Thẩm Linh Lung bị thương?

“Ông dám ra tay với tiểu công chúa? Muốn chết hả!”

Người đàn ông cắt đứt cái lưỡi của Vân Kiếm Bình hiện lên ánh mắt băng lạnh, đập một chưởng phá tan vạn đạo kiếm mang, đánh lên vai của Vân Chi Lan.

Vân Chi Lan như bị sét đánh, bả vai nố tung!

Nằm thoi thóp dưới đất!

Thanh niên trẻ bước lên một bước, dằm qua cái đầu của Vân Chi Lan!

“Hu hu hu…”

Vân Kiếm Bình sốt ruột kêu loạn lên, xông lên chặn bước chân này.

“Rắc rắc” một tiếng giòn tan!

Xương cốt toàn thân đứt lìa.

Ngất tại chỗ!

Thẩm Linh Lung xua tay: “Thôi bỏ đi, hôm nay sinh nhật tôi, đừng giết người bừa bãi .

“Vứt ra ngoài là được!”

Người thanh niẻn nhếch miệng cười: “Tiếu công chúa thật lương thiện”.

“Người đâu, vứt ra!”

Mấy thuộc hạ tiến lên.

Bê hai ông cháu thở thoi thóp vứt đến bãi cỏ dại ở phía không xa.

Rất nhiều người ớn lạnh không thôi!

Lúc này.

Rất nhiều người không chú ý đến một thanh niên từ xa đi đến.

Hắn ta mặc một bộ quần áo thường ngày của giới phàm tục.

Tóc cắt ngắn gọn gàng.

Giày thế thao bình thường.

Tính cả quần áo, không vượt qua ba trăm đồng!

Vừa nhìn là biết hàng vỉa hè của giới phàm tục.

Thanh niên bị người ở cửa chặn lại: “Thưa anh, không có thiếp mời, anh không thế vào trong!”

Thanh niên thản nhiên nói: “Tôi là bạn của Linh Lung, hôm nay đặc biệt đến chúc mừng sinh nhật mười tám tuối của

_ * III

cô ấy!

Giọng không lớn.

Lập truyền khắp cả hội trường!

Thấm Linh Lung bất ngờ vui mừng gọi lớn: “Anh Tân Lập!”

Nghe thấy hai chữ Tân Lập’!

“Tan Lập?”

‘Tân Thí Thiên!”

“Là anh ta?”

Tất cả mọi người đều nhìn chắm chằm thanh niên đó, giống như gặp ma!

Khí trường cường mạnh!

Khiến bọn họ cũng sắp dừng hít thở! Trong tĩnh lặng.

Cách cách cách!

Tiếng guốc ngựa vang lên.

“Là hắn?

“Hằn đến rồi!”

Mấy người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tinh lập tức nhận ra Diệp Bắc Minh.

“Ai mà to gan như vậy, dám cưỡi ngựa ở đây?”

“Lễ trưởng thành mười tám tuối của tiếu công chúa, mày thật to gan!”

“Có người quát lẽn”.

Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh xuất hiện ở cấm địa long mạch.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, có người bị thương, là người quen của cậu!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn Vân Chi Lan và Vân Kiếm Bình đang thoi thóp trong bụi cỏ!

Sắc mặt anh sầm xuống!

Hai người này không có quan hệ gì với anh.

Nhưng.

Vân Chi Lan là người Long Quốc!

Vân Kiếm Bình cũng là người Long Quốc!

Đường đường người Long Quốc, làm sao có thể bị người khác ức hiếp ở Côn Luân Hư?

Soạt!

Không hề do dự, Diệp Bắc Minh bước ra một bước đến trong bụi cỏ!

Hai người thương nặng gần chết!

Anh không hề chậm trễ ra tay cứu giúp!

Cắm kim châm xuống!

Phụt! Phụt! Phụt!!

Nhét đan dược vào trong miệng hai người.

Đôi mắt của Tân Lập nghiêm lại, nhìn thủ pháp cắm châm và đan dược của Diệp Bắc Minh!

Vân Kiếm Bình và Vân Chi Lan tỉnh lại!

Vân Chi Lan vô cùng chấn động: “Cậu… Diệp?”

“Sao… sao cậu lại ở đây?”

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Vân Kiếm Bình cực kỳ kích động: “Hu hu hu..”

Diệp Bắc Minh mới phát hiện.

Vân Kiếm Bình đẵ mất lưỡi!

Sắc mặt của Diệp Bẳc Minh băng lạnh: “Là ai làm?”

Vân Chi Lan lâc đầu: “Cậu Diệp, thôi… người mà cậu không chọc vào được!”

Kiêng sợ nhìn về phía Thẩm Linh Lung!

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra.

Anh cười lạnh lùng một tiếng: “Trong thiên hạ không có ai mà tôi không chọc vào được!”

Buồn cười!

Nơi này là nơi mình tu võ năm năm!

Chín mươi chín vị sư phụ đêu ớ trong núi!

Đã đến cửa nhà mình, người của nước mình bị người ta ức hiếp?

Anh còn không chọc được?

Đùa cái gì vậy!

Thẩm Linh Lung hừ nhẹ một tiếng: “Anh Tân Lập, anh giúp em giết hắn, được không?”

Tân Lập mỉm cười, đưa tay xoa đầu Thấm Linh Lung: “Linh Lung, hôm này là lễ trưởng thành của em”.

“Giết người không hay lắm, anh có thế phế hắn”.

Thấm Linh Lung vỗ tay: “Được”. Liền sau đó.

Tân Lập bước ra một bước, thản nhiên cúi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày khiến Linh Lung không vui”.

“Quỳ…”

Ầm!

Ba chữ ‘xuống xỉn lỗi’ còn chưa thốt ra miệng.

Sấm sét vang dội!

Diệp Bắc Minh lập tức xuất hiện trước người Tân Lập, tấn công ra một quyền!

Sắc mặt Tân Lập nghiêm trọng: “Tốc độ thật nhanh, nhóc con, mày không phải người bình thường!”

Hắn ta cũng giơ tay, tự tin đập đến một quyền!

Với thực lực của hắn ta, tên nhóc này tuyệt đối không phải đối thủ!

Lúc hai nắm đấm chạm vào nhau.

‘Rắc’ một tiếng vang lên.

Nắm đấm của Tân Lập lập tức vỡ rạn, hẳn ta chấn hãi ngẩng đầu: “Không thể nào!”

Hắn ta là Tân Thí Thiên!

Kẻ may mắn của Côn Luân Hư!

Làm sao có thể thua?

Phập!

Diệp Bắc Minh tấn công ra một quyền khác.

Lồng ngực Tân Lập đau dữ dội, phun ra một ngụm máu tươi, bay ra xa!

Thẩm Linh Lung kinh sợ hô một tiếng: “Anh Tân Lập, không!”

“Các người còn ngây ra đó làm gì? Ra tay, ra tay cho tôi, giết hẳn!”

ii

Rõ!

n

Trong tích tắc, mười mấy ông lão lập tức xông ra từ phía sau Thấm Linh Lung, đều là cảnh giới võ thần đính phong!

Khí tức kinh người!

Trong khi Diệp Bắc Minh đối phó với những võ thần đỉnh phong này, Tân Lập bò dậy, miệng đầy máu tươi, hắn ta gào thét một tiếng: “Giỏi lắm tên nhóc, mày lại có thế làm tao bị thương?”

“Hai năm lại đây, người làm ta bị thương còn chưa ra đời!”

“Hôm nay, Tân Thí Thiên tao sẽ dùng máu tươi của mày chứng minh danh hiệu vô thượng của tao!”

“Thiêu đi!”

Gầm một tiếng!

Từ trong cơ thế của Tân Lập bùng phát ra một luồng sát khí kinh thiên.

HỐ thét rồng gầm!

Lại gần giống với sát khí của Diệp Bắc Minh!

Nhưng.

Rõ ràng mỏng yếu hơn sát khí của Diệp Bắc Minh mấy lần!

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Đọ sát khí với tao, cái thá gì chứ?”

Vù!

Sát khí ngút trời đáng sợ hơn nổi lên!

Một con huyết long xông ra từ trong cơ thế Diệp Bắc Minh, anh lao về phía Tân Lập như mãnh hố xuống núi!

“Mày!”

Đồng tử của Tân Lập co lại, không dám tin: “Mày là ai?”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm đáp lời.

Phập phập phập!

Tấn công mấy chục quyền liền một lúc!

Mỗi một quyền đều giáng lên người Tân Lập.

Tân Lập bị tấn công nát bét!

Tân Thí Thiên, chết!

Thẩm Linh Lung kêu thảm một tiếng: “Anh Tân Lập, không!”

Đôi mằt Diệp Bẳc Minh sầm xuống: “Đồ đẻ tiện, cô mới là kẻ đáng chết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK