Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1622
Một lão già thân thể Bán Thần của nhà họ Phó vừa mới lao tới trước mặt Diệp Bắc Minh đã bị anh đập một phát nổ tung!
Nhẹ bang!
Như thể vừa làm một chuyện quá nhỏ nhặt chẳng có gì đáng kể!
“Mẹ kiếp…”
Đám người của nhà họ cổ ngẩn người, người nào người nấy há hốc miệng, cằm suýt rớt xuống đất!
“Sao có thể như vậy được! Không thể nào! Rốt cuộc mày là loại quái vật gì?”
Một lão gìà nhà họ Phó cực kỳ hoảng sợ, chỉ tay vào người Diệp Bắc Minh, bờ môi tím tái, chân bước giật lùì lại nhưthể nhìn thấy ma!
Diệp Bắc Minh cười: “ông chạy làm cái gì?”
“Ồ?”
Cơ thể yểu điệu của Diệp Vy Ny run lên: “Là giọng nóì của cậu Diệp ư?”
Có ta không khỏi hé đôi mắt xinh đẹp ra
nhìní
Sau đó, Diệp Vy Ny được chứng kiến một cảnh tượng suốt đời khó quên!
Diệp Bắc Minh sải bước tiến về phía hai thân thế Bán Thần của nhà họ Phó!
Trong khi đó, hai thân thế Bán Thần này lại đang vội vã bỏ chạy bán sống bán chết!
Đúng vậy, bỏ chạy bán sống bán chết!
‘Ồ? Sao lại chỉ có hai thân thể Bán Thần thỏi? Không phải ban nãy là ba hay sao?’ Diệp Vy Ny thắc mắc.
Đúng lúc này, Diệp Bắc Minh đã đuổi kịp một trong hai thân thể Bán Thần đó, bất thình lình giơ tay lên nhấn xuống!
Ầm!
Trời sập đất nứt!
Mặc dù vị thân thể Bán Thần kia đã ra tay phản kháng nhưng hoàn toàn không đờ nổỉ một đòn của Diệp Bắc Minh!
“Rắc” một tiếng, hai tay ông ta nổ tung!
Sau đó, thân thể sụp đổ, hóa thành một làn sương máu!
“Ôi…”
Toàn thân Diệp Vy Ny run rẩy dữ dội, hai chân mềm nhũn, hai tay bịt chặt miệng!
Rốt cuộc cô ta cũng biết vì sao chỉ còn lại hai thân thể Bán Thần, bởi vì trong lúc cô ta nhắm mắt lại, cậu Diệp đã đập một thân thế Bán Thần chết tan xác mất rồi!
Ầm!
Tiếng nổ nặng nề thứ ba vang lên!
Thân thế Bán Thần thứ ba nố tung, làn sương máu bay tán loạn!
Lúc này, bên ngoài thành Thiên Dung hoàn toàn im phăng phắc!
Bất kể là Diệp Vy Ny, Diệp Kinh Vân, Diệp Cuồng Nhân, người nhà họ cổ hay hơn một triệu người tu võ đang có mặt ờ đây!
Tất cả đều khiếp sợ trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh!
Sốc!
Tất cả chỉ còn biết sốc và sốc!
“Đó là thân thể Bán Thần cơ mà? Sao ờ trong tay Diệp Bắc Thần lại còn thua cả một con gà như vậy? Có giết gà cũng khống nhanh tới mức này đúng không?”, có người chật vật lên tiếng.
“ực ực… Bọn họ có thật là thân thế Bán Thần không vậy?”
Một vài cường giả điên cuồng nuốt nước bọt.
“Nói nhảm, hơi thở vừa rồi chắc chắn đúng là của thân thể Bán Thần rồi!”, một vài người tu võ cành giới Đế, cảnh giới Đế Tôn điên cuồng gật đầu!
Người nào người nấy mắt hằn tơ máu nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Sát Thần quả là kinh khủng y như lời đồn!
“Ôi… Lão tổ…”
Mười thanh niên nam nữ của nhà họ Phó chợt hoàn hồn.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng tung ra một cú đấm!
Phụt!
Một làn sương máu nổ tung!
Con ngươi của mọi người thu nhỏ hẳn lại!
Nét mặt của Diệp Bắc Minh khồng hề thay đổi mảy mau, anh bước tới trước cửa thành Thiên Dung: “Thần sử, giờ đi được
chưa?’
“Hả?”
Vương Nguyên hoàn hồn, vội vàng gật đầu: “Được, được, được! Chúng ta đi thôỉ!”
Đám người của nhà họ Diệp và nhà họ Cố tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai dám bước vào thành Thiên Dung trước!
Tất cả trơ mắt ra nhìn Diệp Bắc Minh dẫn đầu nhóm người của học viện Viễn cổ đi vào thành Thiên Dung rồi biến mất.
“Đù! Đù! Đù! Sát Thần kình khủng quá!”
“Cả ba thân thế Bán Thần của nhà họ Phó đều đã thiệt mạng rồi, sau này nhà bọn họ coi như xong!”
“Học viện Viễn cổ muốn quật khời, ai dám không nể mặt?”
Bên ngoài thành Thiên Dung ồn ào bàn tán.
ở thần điện sâu bên trong thành Thiên Dung,
Nhóm Diệp Bắc Minh đứng trên một đài cao khổng lồ, dưới chân đài cao có khắc một
lượng lớn phù vàn không gian.
Một thanh niên nhà họ Diệp hỏi: “Xỉn hỏi thần sử, chỉ cần đi qua truyền tống trận này là chúng tôi sẽ tới Thần Giới ư?”
Vương Nguyên cười khẩy một tiếng: “Làm gì có chuyện đơn giản như thế được? Truyền tống trận chỉ có thể đưa mọi người tới đài Phong Thần mà thôi!”
“Chỉ người nào vượt qua được vòng tuyển chọn mới có tư cách tớỉ Thần Giới!”
“Được rồi, không nói nhiều nữa, chúng ta bị muộn rồi!”
Sau khi Vương Nguyên hô “xuất phát!”, phù văn của trận pháp dưới chân lập tức sáng lên!
Không gian xung quanh bị bóp méo, một luồng năng lượng rất mạnh lướt qua, sáng lên lấp lóe!
Tới khỉ chân mọi người chạm đất thì lúc này bọn họ đã ở trong một không gian đặc biệt.
Dưới chân bọn họ vần là một truyền tống trận khổng lồ!
Xung quanh nơi này có chừng mấy trăm truyền tống trận giống như vậy!
Đằng trước truyền tống trận có một quảng trường, trên quảng trường đã có hàng chục ngàn người tu võ đứng chờ sẵn!
Nhìn qua một lượt!
Đế Tôn!
Hầu như tất cả đều là ĐếTỏn!
“Trời ạ… Những người này ai aỉ cũng đều là cảnh giới Đế Tôn cả ư?”, một thanh niên nhà họ Diệp nghẹn họng, trố mắt ra nhìn.
Một người phụ nữ nuốt nước bọt: “Không chỉ có nhiều cảnh giới Đế Tôn như vậy mà còn hầu như cứ mười người thì lại có một người là thân thể Bán Thần!”
“Còn có mấy người trẻ tuổi có hơi thớ khá tương đồng với các thần sử…”
“Lẽ nào bọn họ đều là cảnh giới Chân Thần hay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK