Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1630: Hoàn toàn tuyệt vọng
“Gì cơ?”
Trái tỉm của bọn họ lập tức chìm xuống đáy vực sâu.
“Tại sao?”
Chu Toàn, Hạ Nhân Kiệt, Mã Phi Vũ đỏ hoe mắt.
Chu Băng Dao nức nờ hỏi: “Anh Trương, chẳng phải ban đầu chúng ta đã thống nhất rồi hay sao?”
Lê Mộng Ly ngơ ngác: “Đúng vậy, anh Trương, anh đã đồng ý sẽ che chờ cho chúng tôi rồi mà!”
Trương Vân Phi cười tươi, lắc đầu không chút nể nang: “Cảnh giới của mấy người quá thấp, cảnh giới Đế thì là thứ rác rười gì chứ?”
“Liệu mấy người có thể kiếm được bao nhiêu điểm tích lũy ở cửa thứ hai đây? Một đám rác rưởi thì có được tích sự gì?”
“Tỏi che chớ cho các người chẳng khác nào lãng phí sức mạnh cúa mình!”
Trong lòng bọn họ ngập tràn tuyệt vọng!
Cả nhóm không nhịn được đưa mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Mười mấy người nhà họ Diệp, nhà họ cổ đều đã được Diệp Bắc Minh che chớ vỏ điều kiện!
Còn chỗ dựa mà bọn họ tìm được thì lại từ chối bọn họ vào thời khắc mấu chốt! Chẳng lẽ bọn họ sẽ bị loại thật ư?
“Lê Mộng Ly, tất cả là tại cò!”
Nét mặt Chu Toàn lộ vẻ không cam lòng: “Nếu không phải tại cồ thì chúng tồi đã được Diệp sư đệ che chở rồi!”
Hạ Nhân Kiệt chửi ầm lên: “Con điếm, mày hại tao rồi… Ước mơ của đời tao là được lên Thần Giới!”
Mã Phi Vũ chỉ thẳng tay vào mặt Lê Mộng Ly: “Đù! Con khốn!…”
“Không!”
Ba người hét lên một tiếng hết sức không cam lòng, không kiên trì nối nữa, nằm rạp xuống đất.
Biến mất!
Hầu Tử nhổ nước bọt: “Mẹ kiệp, bọn phản bội, bị loại là đúng rồi!”
Chu Bỗng Dao thấy vậy lập tức lao tới chỗ Trương Vân Phi, quỳ mọp dưới chân anh
ta: “Anh Trương, xin anh hãy giúp tôi!”
“Dao Nhi… Dao Nhi bằng lòng làm bất cứ chuyện gì cho anh!”
Chu Băng Dao lo Trương Vân Phi không hiếu ý của mình.
Cho nên cố ý nhấn mạnh: “Là bất cứ chuyện gì!”
Trương Vân Phi ngần người.
Nhan sắc của Chu Băng Dao không thua gì Lê Mộng Ly, cả hai đều cực kỳ đẹp!
Nhưng rõ ràng trên người Lê Mộng Ly có thêm một chút kiêu ngạo!
Nếu như có thế, Trương Vân Phi thích Lê Mộng Ly quỳ gối dưới chân anh ta, cầu xin anh ta hơn!
“Tối còn thiếu một người hầu, cô có bằng lòng làm người hầu của tôi không?”, Trương Vân Phi cười giả dối, hỏi xong còn liếc mắt nhìn Lê Mộng Ly một cái.
Chu Băng Dao cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu: “Dao Nhi bằng lòng!”
“Được, vậy tôi che chớ cho cô!”
Anh ta vừa dứt lời.
Chu Băng Dao lập tức cảm thấy áp lực
trên người mình đột nhiên biến mất.
Cô ta quá đổi vui mừng, lập tức dập đầu lia lịa: “Cảm ơn anh Trương!”
Trương Ván Phi cười “xù/ một tiếng: “Còn cô thì sao? Cô có bằng lòng làm người hầu của tôi không?”
Lê Mộng Ly vẵn cố cắn răng chịu đựng, hai chân không nhịn được run lên, cả người ướt đẫm mồ hỏi!
Làm người hầu ư?
Không đời nào!
Sao Lê Mộng Ly này có thể làm người hầu của người khác được!
“Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này nữa thì mình chẳng thể kiên trì nổi một trăm hơi thở! Chẳng lẽ mình thực sự sẽ bị loại ư?”
Người Lê Mộng Ly run rẩy.
“Hận! Mình hận quá!”
“Vì sao mình không phải là Chu Nhược Giai? Không phải là Long Khuynh Vũ?”
“Thậm chí mình không phải là Mặc Đình Đình! Tại sao rõ ràng Lê Mộng Ly này vốn có cơ hội ở lại bên cạnh Diệp Bắc Minh nhưng chính tay mình lại hủy hoại nó!”
“Không, nhất định mình phải tới Thần Giới bằng được!”
Nghĩ tới đây, Lê Mộng Ly trực tiếp quay đầu.
Cô ta quỳ xuống trước mặt Diệp Bắc Minh, cam chịu nhục nhã, nhắm mắt lạỉ: “Anh Diệp, xin hãy che chờ cho tôi!”
Lúc này.
Toàn bộ lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của cô ta đều đã bị nghiền nát!
Vù!
Hiện tại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Diệp Bắc Minh dường như không nhìn thấy, không hề đếm xỉa tớỉ Lê Mộng Ly!
Hầu Tử không nhịn được mỉa mai: “Lê Mộng Ly, cô nghĩ anh Diệp của tôi là ai?”
“Hạng người phản bội năm lần bảy lượt, nay núi này mai núi nọ như cỏ mà cũng đòi được anh Diệp che chờ cho ư?”
“Nếu tôi là cô thì tôi đã cởi quần ra, soi mặt vào bãi nước tiếu để soi lại nhân phẩm của mình rồi!”
“Có làm người hầu cho anh Diệp cô cũng không xứng!”
Nói xong, Hầu Tử cười phá lên!
“Xùy… Haha!”
Lê Mộng Ly cắn môi bật máu!
Cơ thể mềm mại của cô ta không nén nổi run rấy, đôi mắt bất giác nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Tiếc rằng Diệp Bắc Minh không hề định nhìn cô ta lấy một lần!
Lê Mộng Ly hoàn toàn tuyệt vọng!
Cô ta quay người lại, nhìn về phía Trương Vân Phi: “Anh Trương, xỉn anh che chớ cho tôi…”
Trương Vân Phi không chút khách sáo nổi giận mắng một câu: “Đo cá ươn tôm thối, cút!”
Nếu như Lê Mộng Ly cầu xin anh ta ngay từ đầu thì chẳc chắn anh ta sẽ đồng ý!
Nhưng cò ta cầu xin Diệp Bắc Minh trước, thấy không được lại mới cầu xin anh ta ư?
Cồ ta coi anh ta là hạng người gì?
“Anh Từ… Tồi xin anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK