Khiến người ta rợn cả da đầu!
Khi đã lại gần giếng Tử Vong, Diệp Bắc Minh phát hiện trên giếng khắc hằng hà sa số những phù văn lạ lẳm mà mình chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Tuy nhiên, hình dáng của mỗi một phù văn lại quen thuộc một cách kỳ lạ!
“Thiếu chủ, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
“Cậu hay mau phá giải phong ấn cho tôi đi, giải phong ấn rồi thì tôi sẽ có thế đi ra!”
Giọng nói vọng lại từ dưới giếng Tử Vong, nghe kích động đến là rõ.
“Tôi phải làm gì để phá giải phong
ấn?”
“Chỉ cần máu của cậu tôi, cậu hãy nhỏ máu lên giếng Tử Vong đi!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, cắn rách đầu ngón tay.
Sau đó, anh nhỏ một giọt máu tươi lên giếng Tử Vong.
Âm thanh “răng rắc” giòn tan vọng lên, như thế cốc thủy tinh bị đập vỡ.
Phong ấn đã được giải trừ!
Ngay một giây sau đó.
Vù!
Một vật thể hình quả bóng bay ra từ trong giếng Tử Vong.
Nó nhào thẳng vào lòng Diệp Bắc Minh.
Anh cúi đầu nhìn: “Đậu xanh rau má!”
Diệp Bắc Minh giật cả mình.
Không ngờ đây là một con mắt!
Một con mắt to như bóng rổ: “ông là cái gì thế?”
“Thiếu chủ, tôi là con mắt thần ma đây!”
“Con mắt thần ma?”
Diệp Bẳc Minh chau hàng lông mày lại.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng rú lên: “Con mắt thần ma?!”
Long Đế cũng gầm lên thật to: “Đậu má, đây là con mắt thần ma đó hả?!”
Chỉ mổi một mình Diệp Bắc Minh là ngập ngừng: “Sao thế, hai người đều biết thứ này à?”
Trông tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng kích động: “Đâu phải chỉ là biết thôi đâu, đây là thứ được ngưng tụ bởi ma khí gần cội nguồn nhất, thuần túy nhất giữa trời đất đấy!”
“Trong số các đời ký chủ của tôi, chỉ có hai người từng sở hữu con mắt thần ma!”
Nhưng cuối cùng bọn họ đều…’
Diệp Bắc Minh ngờ vực hỏi: “Cuối cùng bọn họ đều thế nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rơi vào im lặng.
Ông ta không trả lời.
Một lúc sau, ông ta mới bật ra một câu: “Nhóc con à, tôi nghĩ cậu sẽ không muốn biết đâu”.
“Vì nếu biết, cậu sẽ bị thương đấy”.
Diệp Bắc Minh nhìn về phía con mắt thần ma: “Mẹ tôi bảo ông ở lại đây à?”
“Đúng vậy, đảy là yêu cầu của thánh nữ điện hạ”.
Con mắt thần ma trả lời.
“Thánh nữ?”
“Thánh nữ gì cơ?”
Con mắt thần ma trả lời một cách chẵc nịch: “Đương nhiên là thánh nữ của Ma tộc rồi!”
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Ma tộc?”
“Trên thế giới này thật sự có chủng tộc này sao?”
Lúc anh học nghệ trên núi Côn Luân, Diệp Bắc Minh từng được nghe kể về Ma tộc từ các sư phụ.
Ma thú tu luyện đến một cảnh giới nhất định sẽ có thế hóa thành hình người.
Những cá thế như thế được gọi là Ma tộc!
Lúc đó anh cứ ngỡ các sư phụ nói
đùa.
Chẳng lẽ trên đời này có Ma tộc thật u?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định: “Tất nhiẻn rồi, cơ mà vị diện nào cấp bậc thấp quá thì thường sẽ không có Ma tộc đâu”.
Nếu như Ma tộc là ma thú tu luyện thành hình người.
Thì người mẹ Diệp Thanh Lam của anh không thể là Ma tộc được!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “ông nhầm
“Mẹ tôi là người, không phải thánh nữ Ma tộc gì đó mà ông nói đâu”.
Con mắt thần ma giải thích cặn kẽ: “Thánh nữ điện hạ đúng là con người”.
“Nhưng thánh nữ điện hạ từng có lần bị thương rất nặng, nguy kịch đến nồi suýt chết”.
“Thánh tử Ma tộc đã rót ma huyết của mình vào cơ thể của thánh nữ điện hạ”.
“Thế nên mẹ của thiếu chủ là nửa ma nửa người”.
“Tương tự, bà ấy cũng là thánh nữ của Ma tộc”.
“Trong cơ thế thiếu chủ cậu đây cũng có một phần tư huyết mạch Ma tộc đấy ạ”.
Trên mặt Diệp Bắc Minh đầy vẻ ngỡ ngàng: “Gì cơ?”
“Trong cơ thể ta có dòng máu của Ma tộc ư?”
Con mắt thần ma trả lời: “Đúng rồi ạ”.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh trớ nên nặng nề: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chuyện gì thế này?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng một hồi mới chậm rãi trả lời: “ông ta không lừa cậu đâu, quả thật trong cơ thế cậu đang chảy một phần tư huyết mạch Ma tộc đấy”.
“Lần đầu tiên thấy cậu ở Long Đô là ta đã biết rồi”.
“Mẹ nó!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm.
Tuy nhiên, với tư cách là một người hiện đại, anh nhanh chóng chấp nhận sự thật này.
Mang trong mình huyết mạch Ma tộc thì đã làm sao?
Càng ngầu thôi!
Diệp Bắc Minh hỏi: “Mẹ tôi đang ở đâu?”
Con mắt thần ma trả lời: “Bà ấy đang ở cùng với bố thiếu chủ đấy ạ”.
“Bố tôi là ai?”
“Thánh tử Ma tộc ạ”.
Diệp Bắc Minh chần chừ: “Nếu bố tôi là thánh tử Ma tộc còn mẹ tôi là thánh nữ Ma tộc thì vì sao không giữ tôi ở bên cạnh?”
Con mắt thần ma lắc lư mấy bận, tò ra không biết.
Diệp Bắc Minh đổi câu hỏi: “Người đứng đầu Côn Luân Hư là ai?”
“Người đứng đầu Côn Luân Hư là đồ đệ của bố thiếu chủ”.
“Còn chín mươi chín sư phụ của tôi thì sao?”
Con mắt thần ma trả lời: “Đó là chín mươi chín cao thủ siêu cấp với sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, bọn họ dưới cơ bố cậu đó”.
“Để thực hiện một cam kết, họ đã trấn giữ tại Côn Luân Hư để bảo vệ cậu đến khi cậu trường thành”.
Diệp Bắc Minh lại hỏi: “Còn mười người sư tỷ của tôi thì sao?”
Con mắt thần ma vui vẻ giải thích: “Đó là mười cô gái nhan sằc chim sa cá lặn mà mẹ cậu đã đích thân chọn cho cậu đó!”
“Nếu cậu không thích họ thì xem họ như con ở cũng được!”
“Còn nếu cậu thích họ thì cưới họ luôn!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm: “Đậu xanh rau má!”
“Đừng có nói bậy nói bạ, họ là sư tỷ của tôi mà!”
Con mắt thần ma cười bảo: “Xem thiếu chủ chọn gì thôi ạ!”
Diệp Bắc Minh tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc bố mẹ tôi đang ở đâu?”
Con mắt thần ma thoáng khựng lại một lúc.
Rồi ông ta hơi lắc lư giữa không trung: “Thiếu chủ, cái này thì tôi cũng không biết nữa”.
“Tôi tồn tại chỉ đế nói cho cậu biết tất cả mọi chuyện, để cậu biết thân thế và lai lịch của mình thôi”.
“Còn những thứ khác thì các chủ nhân không nói với tôi”.
“Được rồi, thiếu chủ, thời gian không còn nhiều nữa”.
“Chúng ta dung hợp đi!”
Diệp Bắc Minh còn chưa hiếu chuyện gì đang xảy ra: “Dung hợp gì cơ?”
Vù!
Con mắt thần ma thình lình bộc phát ra hàng nghìn tia sáng, thoáng chốc đã nhập vào mi tâm của Diệp Bắc Minh!
Ngay sau đó.
Khí thế của Diệp Bắc Minh bỗng dưng tăng vọt!
Vô cùng đáng sợ!
Ầm ầm!
Chính lúc này.
Toàn bộ Tử Vong cốc rung chuyển dữ dội, cứ như thế đang có một trận động đất khủng khiếp xảy ra vậy!
Người xung quanh cũng không còn bị bất động nữa!
Có chuyện gì thế?”
“Sao không thấy Sát Thần đâu cả?”
“Hồi nãy là chuyện gì thế?”
“Tia sáng đen đó là sao? Không ngờ nó lại có thế xóa bỏ Tân Phong!”
Đám người Yêu Nữ oản oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang, Quỷ Thủ Độc Thánh lấy lại tinh thần.
Tiêu Nhã Phi tóm lấy cánh tay của Tiêu Dung Phi: “Chị ơi, sao không thấy anh Diệp đâu cả?”
“Có khỉ nào anh ấy cũng bị tiêu diệt rồi không?”
Đôi mắt bồ câu của cô ta thoáng chốc đỏ hoe.