Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hầu Tử mặt đầu giễu cợt, cười lạnh nói: “Chỉ dựa vào thủ đoạn của đám người chúng mày, chắc chắn không phải đối thủ của anh Diệp!”

“Các người sợ anh Diệp, vì vậy mới lấy bọn tao ra uy hiếp?’

Phì!

Hầu Tử mặt đầy máu ứ đọng, bị đánh cho một trận.

Xương sườn cũng gãy mấy cái!

Anh ta phun ra một ngụm máu.

Thái độ dứt khoát.

“Mày cho rằng Vương Khinh Hậu ông đây biết sợ sao?”

“Chờ anh Diệp đến rồi, đó chính là ngày giỗ của chúng mày!!!”

Hầu Tử nghiêm nghị quát lên.

Vạn Lăng Phong kinh hãi: “Vương Khinh Hậu, cậu bớt nói mấy câu đi!”

“Bọn họ là người của điện Huyết Hồn, giết người không chớp mắt”.

Hầu Tử mặt không thành vấn đề, ngực ưỡn thẳng: “ông đây không sợ!”

“Cái gì mà điện Huyết Hồn chó má, giết người không chớp mắt?”

“Ông đây biết sợ ư?”

“Chém đầu chẳng qua là một vết sẹo to bằng cái bát, trên đời có rất nhiều người không sợ chết”.

“Chúng mày có bản lĩnh thì giết tao

đi!

Hầu Tử rất can đảm.

Huyết sứ số 6 tiến đến, giơ đao kề cổ Hầu Tử: “Mày thật sự không sợ chết?”

“Tới đi!”

Hầu Tử chủ động di chuyển cổ về phía đao.

Da bị cứa!

Máu tươi chảy ra!

Huyết sứ số 6 theo bản năng thu hồi đao, cũng giật mình.

Nếu chậm một chút, e rằng cổ của Hầu Tử sẽ thât sư bi cắt đút.

Nhóc con này đúng là không sợ chết!

Huyết sứ số 6 có chút khiếp sợ, người bên cạnh Diệp Bắc Minh là người gì vậy?

Hầu Tử giận dữ nói: “Phế vật, giết tao đi, sợ rồi hả?”

“Tới đây, chém đầu ông, tao chẳng sợ cái gì cả!”

“Ông đây là người từng chết một lần, còn sợ đám người chó má điện Huyết Hồn chúng mày?”

Số 6 vô cùng phẫn nộ.

Đao trong tay đâm xuống.

Xuyên thấu bắp đùi Hầu Tử!

Phập!

Máu tươi tuôn ra như suối.

Hầu Tử không kêu một tiếng, nhếch miệng cười: “Không ăn cơm à? Dùng sức đi!”

‘Mày…”

Huyết sứ số 6 theo bản năng lui về sau một bước, từ trong ánh mắt Hầu Tử hẳn nhìn thấy vẻ coi thường cái chết.

Huyết sứ số 7 cũng sững sờ.

Chân mày huyết sứ số 5 cũng hơi động.

Cảm giác không sợ cái chết đó bọn họ chỉ nhìn thấy trong mắt điện chủ!

Nhưng Hầu Tử chỉ là một người bình thường, không biết một chút võ công!

Một người ngay cả chết còn chẳng sợ, cũng không có sợ hãi gì.

Đột nhiên.

Huyết sứ số 5 nói: “Mày tên gì?”

Hầu Tử cười nói: “Đi không đổi tên, ngồi cũng không đổi họ”.

“Người xưng vương hầu bái làm đại tướng thừa tướng, trời sinh có bán lĩnh -Vương Khinh Hậu!”

Huyết sứ số 5 khẽ gật đầu: “Vương Khinh Hậu? Tên không tệ”.

“Tao cho mày một cơ hội, bái tao làm thầy, tao sẽ truyền thụ cho mày tất cả tuyệt học”.

Hầu Tử khinh thường cái chết, cả đời hắn mới thấy một lần.

Là một hạt giống tốt, có thể đào tạo!

“Cái gì?”

“Số 5, mày…”

Huyết sứ số 6 và số 7 đều ngây người.

Hầu Tử phun ra ngụm máu tươi:

“Tao nhổ vào, anh Diệp đến rồi, chúng mày phải chết”.

“Nhận tao làm đệ tử, chúng mày xứng sao?”

Ánh mắt huyết sứ số 5 u ám.

Hắn đứng lên, sát ý khủng khiếp trong nháy mắt bao trùm Hầu Tử!

Hầu Tử có một loại cảm giác hít thớ không thông, thân thế đều run rấy.

Đây là một loại bán năng!

Cũng không phải anh ta sợ.

Huyết sứ số 5 lạnh lẽo nói: “Mày nói lại lần nữa xem?”

Hầu Tử cắn răng: “Dù ông đây nói mười lần, mày cũng không xứng!!!”

Một giây kế tiếp.

Một trận cười sang sảng truyền đến.

“Ha ha ha ha!”

Một bóng người đẩy cửa phủ Diệp, chậm rãi đi đến, cười nói: “Hầu Tử, sao anh không đồng ý hắn chứ?”

“Nếu tôi là anh, tôi đồng ý ngay!”

“Có thêm sư phụ cũng tốt mà!” Soạt!

Ánh mẳt tất cả mọi người đều nhìn

qua.

Diệp Bẳc Minh!!!

Chu Thiên Hạo đang nhắm mắt, lập tức mớ ra: “Bắc Minh, cháu đến đây làm gì? Đi mau!”

Lý Hải Hà gân giọng hét lớn: “Diệp Bẳc Minh, mau cứu tôi, tôi là thím cậu đấy”.

“Im miệng!”

Chu Thiên Hạo trách mắt: “Bắc Minh, đi! Vĩnh viễn đừng quay lại!”

Vạn Lăng Phong ngây người, ông ta không ngờ Diệp Bắc Minh thật sự sẽ đến.

Một mình đấu với điện Huyết Hồn?

Thẩm Hạc có chút bất ngờ.

Ông ta đã chuẩn bị liều chết.

Chỉ có Hầu Tử bật cười: “Anh Diệp, con mẹ nó anh đến muộn quá, tôi sắp bị giày vò chết rồi”.

“Tên khốn đâm một lỗ thủng trên chân tôi, anh xem, vẫn còn chảy máu này”.

Mặc dù bị thương.

Nhưng anh ta vẫn trò chuyện vui vẻ, vừa nói vừa cười với Diệp Bẳc Minh.

Từ sau khi quay về Giang Nam, Hầu Tử giống như biến thành một người kháh.

Diệp Bẳc Minh cười nói: “Xin lỗi Hầu Tử, có một số việc nên chậm trễ chút”.

“Cũng may đến rồi không tính là muộn”.

“Chờ tôi giết mấy người này xông, tôi trị thương cho anh”.

“Là ai làm anh bị thương?”

Hâu Tử gật đầu: “Được”.

Anh ta chỉ tay vào huyết sứ số 6: “Chính là số 6 kia”.

Cuộc đối thoại không coi ai ra gì của Huyết Hồn khiến đám người điện Huyết Hồn bối rối!

Cơn giận tích tụ trong lòng.

Diệp Bẳc Minh gật đầu: “Được, tôi giúp anh giết hắn!”

Huyết sứ số 6 lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, mày coi đây là đâu?”

Vừa dứt lời.

Vèo!

Diệp Bắc Minh như quỷ, trực tiếp ra tay.

Huyết sứ số 6 còn chưa kịp phản ứng thì có một cảm giác hít thở không thông truyền tới.

“Mày!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK