Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1649: Căn cốt màu trắng
Ngụy Vô Nhai trâm giọng: “Trật tự, các người đừng vui mừng quá sớm!”
“Muón được chúng tôi chọn, còn cần có đủ căn cốt!”
“Nói một cách dê hiếu, nếu căn cốt cúa mọi người không đạt tiêu chuẩn thì cho dù tiến vào thân giới cũng không thê ngưng tụ thân cốt!”
Một thanh niên trong đám đông không nhịn được hỏi: “Ngụy tiền bối, căn cốt là gì? Thần cốt là gì?”
Nguy Vỏ Nhai giãn sắc mát trá lời: “Cán cốt là thứ bấm sinh cúa môi một người, ví dụ người phàm thì là càn cốt màu trắng!”
“Trên màu trãng là căn cốt màu xanh lục!”
“Lên trên nữa, căn cốt xanh lam, căn cốt màu vàng!”
“Màu tím, màu đó, màu vàng kim!”
“Ké có căn cốt màu xanh lam có tư cách trở thành thân bộc, căn cốt màu vàng có thế trớ thành đệ tứ ngoại mòn cúa các thần tỏng!”
“Còn từ căn cốt màu vàng trở lên, ha ha… người như này ở thân giới cùng vò cùng hiếm có, chúng tôi cũng không hy vọng gặp
được ớ hạ giới!”
“Được rồi, khõng nói nhiều nữa!”
Ngụy Vò Nhai dậm chân.
Lập tức, đài Phong Thân chấn rung dữ dội!
Mọi người kinh ngạc phát hiện, sàn đá dưới chân lai sáng lên.
Các loại phù vàn dưới gạch sàn nhanh chóng lấp lánh.
Liền sau đó.
Trên người mối một võ giả đêu vụt ra một cột sáng, vút lên không trung cao!
Rất nhiều võ giả võ cùng tuyệt vọng: “Màu trâng… tôi là căn cốt màu tráng! Không!”
Một vài thiên tài đại lục mặt xám như tro: “Tôi chí là màu xanh lục sao?”
“Tốt quá rồi, tôi là căn cốt màu xanh lam, có thế làm thần bộc rồi!”
“Màu vàng, tôi là căn cốt màu vàng!”
Có người kích động, có người vui mừng điên cuồng.
“Không biết Diệp Bắc Minh đó có càn cốt gì?”, có người lên tiêng.
Liên sau đó, tất cá mọi người trên đài Phong Thân không nhịn được quay đầu, nhìn
sang Diệp Bắc Minh.
Đêu sửng sốt!
Màu trắng!
“Vậy mà chí là căn cốt màu trắng sao?”
“Châng lẽ toàn bộ sức mạnh của tên nhóc này đều là do xưong chí tôn cho hân?”
“Đáng tiếc, căn cốt màu trắng dung hợp với xương chi tôn, nếu anh ta có căn cốt màu xanh lục hay xanh lam trở lên, thì sau này thành tựu sẽ không kém!”
Tại sao lại là càn cốt màu trắng chứ9″
Một vài người vốn đang nghĩ cho dù mạo hiếm đâc tội với Vạn Thần Tông cũng phải đưa Diệp Bác Minh đi.
Bây giờ xem ra hình như không cần thiết nữa!
Căn cốt màu trắng, cả đời cao nhất cũng chì là cảnh giới chân thân!
Thậm chí, tiến vào cánh giới chân thần cũng khó hơn lên trời!
Diệp Bâc Minh cũng ngấn người: “Tiểu tháp, sao càn cốt của tỏi là màu tráng?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “ồ, căn cốt cúa cậu phái là màu đen!”
“Bản tháp sợ làm những người này sợ, cho nên tiện tay giúp cậu che giấu!”
“Màu đen?”
Diệp Băc Minh ngấn người.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vân trá lời: “Trên màu vàng kim là màu đen!”
“Có điều, có lẽ đám người thần giới chưa từng nhìn thấy, cho nên nghĩ màu vàng kim là cực hạn”.
Diệp Bắc Minh hiếu ra: “Thì ra là vậy…”
Đột nhiên.
Có người kinh hãi kêu một tiếng, chỉ về hướng nào đó nói: “Đợi đã, căn cốt màu tím, vậy là có một cần cốt màu tím!”
Soạt!
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn qua, ánh mât lập tức di chuyển.
Chí thấy, trên người Chu Nhược Giai tỏa cá một cột sáng màu tím đỏ, nhập vào sâu hư không!
Tại sao nói là màu tím đỏ?
Là vì căn cốt căn cốt màu tím của cỏ hơi phát ra màu đó!
Thậm chí Long Khuynh Vũ có càn cốt màu vàng, Hầu Tử càn cốt màu xanh lam, hoàn toàn bị bỏ qua.
Một người phụ nữ mặc cung trang kích động tiến lên: “Càn cốt màu tím, gần đến cán
cốt màu đỏ!”
“Không đúng, theo lý mà nói thì cô phái là căn cốt màu đỏ! Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà cò rớt xuống màu tím?”
Liền sau đó.
Người phụ nữ mặc cung trang bước đến bên cạnh Chu Nhược Giai, tóm lấy cố tay cúa cô!
Vẻ mặt biến sâc: “Cô… cô đã mất đi tấm thân trong trâng rồi ư?”
Nếu là cô gái bình thường, bị người khác nói mất đi tấm thân trong tráng trước mặt nhiều người.
Châc chân sẽ xấu hố!
Chu Nhược Giai lại tỏ vẻ bình tĩnh, nhìn sang Diệp Bác Minh: “Tôi đã có chồng, mất tấm thân trong trâng thì rất kỳ lạ sao?”
Soạt!
Ánh mât của tất cả mọi người lập tức nhìn sang Diệp Bắc Minh!
Ánh mât hoi phức tạp.
Đô’ kỵ, oán hận, ngưỡng mộ, tiếc nuối!
Các loại câm xúc lướt qua.
Người phụ nữ mặc cung trang cau mày: “Cô biết mất tám thân trong trảng dần đến căn cốt xuống cấp thì đáng tiếc thế nào
không? Nếu cò là căn cốt màu đó!”
“Tương lai hoàn toàn có cơ hội đột phá cánh qiới thân hoàna!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK