Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề, ánh mẳt lướt qua: “Phù Văn Chân Giải?”

Bấy giờ.

Diệp Bắc Minh cảm giác trước mắt mình như có một cánh cổng lớn nhất từ trước tới nay đang mở rộng.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt vang lên: “Cậu là võ giả cấp thấp tiến đến lĩnh vực cao võ, cũng nên tìm hiểu một số phù văn”.

Diệp Bắc Minh cực kỳ thông minh: “Tôi từng tiếp xúc với kết giới và nhẫn chứa không gian!”

“Cả những thông tin trong ngọc bội nữa, nó đều liên quan đến phù văn phải không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen từ tận đáy lòng: “Không sai! Cậu thật sự rất thông minh”.

“Nhưng những thứ đó chí là phù văn cơ bản nhất, phù văn chân chính sẽ ẩn chứa thứ sức mạnh thuần túy và căn nguyên nhất của thế giới!”

“Cậu tự lĩnh ngộ đi, tin chắc với chỉ số thông minh của cậu thì không cần tôi phải nhiều lời”.

“Được!”

Diệp Băc Minh gật đầu.

Ánh mắt anh trờ nên nghiêm túc, gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm bia đá cổ xưa kia.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi

qua!

Diệp Bẳc Minh vẫn còn nhìn bia đá.

Năm tiếng đồng hồ sau, Diệp Bẳc Minh hít một hơi thật sâu.

Con ngươi đỏ bừng trở lại bình thường: “Xem xong rồi, sức mạnh của phù văn đúng là mạnh mẽ thật!”

“Nếu như nói võ giả là vũ khí lạnh, thì cao võ chính là vũ khí súng ống như thời hiện đại!”

“Sức mạnh của phù văn, quả thật không khác gì phản ứng hạt nhân!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngơ ngác: “Ranh con, con mẹ nó cậu lại học được rồi hả?”

“Học được rồi!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Má nó!

n

Tháp Càn Khõn Trấn Ngục hết sức kinh ngạc: “Học được bao nhiêu?”

Diệp Bầc Minh thản nhiên trả lời: “Toàn bộ!”

“Phụt!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi:

“Không thế nào, chắc chẳn là không thế!”

“Ranh con này chắc chắn đang lừa mình, túc chủ mạnh nhất cũng phải mày mò cả ngày mới học hiếu hết phù văn!”

“Cậu con mẹ nó dựa vào cái gì mà mới học có năm tiếng đã hiếu được hết?”

“Giả, chắc chắn là giả!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phát điên lên được.

Có thể thấy, điều này đã kích thích cái tháp kia nhiều đến mức nào!

Diệp Bẳc Minh chỉ cười không nói.

Con ngươi chợt lóe lên hào quang!

“Phương pháp chế tạo Lôi Bạo Châu, Ảnh Thuấn, Dị Hỏa Quyết, Phù Văn Chân Giải!”

“Lần này thăng cấp, thu hoạch quá lớn rồi!”

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, bước vào tầng thứ mười.

Lĩnh vực thời gian!

Tiến vào trong.

Trực tiếp gọi ra hình nộm, bắt đầu luyện tập!

“Ảnh Thuấn!”

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, cả người nhanh chóng biến mất ở đó, xuất hiện cách đó cả trăm mét.

Cứ thế lặp đi lặp lại mấy chục lần.

“Dị Hỏa Quyết!”

Một đốm lửa hiện lẻn trong lòng bàn tay: “Hóa thành chân long cho ta!”

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, dị hỏa bắt đầu run lên, biến hóa!

Ban đầu, dị hỏa chỉ có thế hóa thành một hình dạng dài.

Mười lăm phút sau đó, thì bắt đầu biến hóa.

Sau nửa tiếng, một Tổ Long được hóa thành từ lửa Phần Thiên xuất hiện trước mắt, oai phong lẫm liệt bên trong lĩnh vực thời gian.

“Má nó! Cậu lại học được rồi hả? Cái tốc độ này…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thốt lên.

Xoẹt!

Một giây sau đó.

Lửa Phần Thiẻn tiếp tục biến hóa, hình thành dáng vẻ của kiếm Đoạn Long, một kiếm chém ra!

Kiếm khí khủng bố bùng lên trong lĩnh vực thời gian, hình nộm cũng lặng lẽ nố tung.

Diệp Bẳc Minh tiếp tục điều khiến ngọn lửa!

Hóa thành ngân chảm, từ một đốm lửa ngưng tụ mà thành.

“Dùng nó đế châm cứu thì hiệu quả có tương tự như dùng ngản châm không nhỉ?”, Diệp Bắc Minh tự nhủ.

Trong phòng, Chu Hoàng đẩy cửa vào: “Anh Diệp, vớ của anh đã được sửa xong rồi, để tôi tắm rửa cho anh”.

Mặt cô ta ửng hồng, cơ thể cứ lâng lâng.

Nhớ tới những chuyện mình làm với vớ của Diệp Bắc Minh lúc nãy, cảm giác tội lỗi bỗng chốc dâng lên.

“Anh Diệp đang ngồi thiền hả?”

Chu Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Một khi võ giả nhập định rồi sẽ rất khó tỉnh lại, nếu lúc này mình…”

Nghĩ tới một số hình ảnh.

Tim Chu Hoàng bỗng chốc đập nhanh!

Con tim đó đập như xe mất phanh.

Cô ta tới gần Diệp Bắc Minh, nhìn chằm chằm gương mặt khiến cô ta hít thở không thông kia.

Những đường nét đó sắc bén như

dao.

Chu Hoàng giơ tay, sờ mặt Diệp Bằc Minh.

“Cô làm gì thế?”

Con ngươi Diệp Bắc Minh chơt mở ra.

Chu Hoàng hoảng sợ: “A! Anh Diệp, tôi thấy mặt anh bị bẩn nên định rửa mặt cho anh ấy mà”.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Không cần, cô ra ngoài trước đi”.

Chu Hoàng chật vật chạy ra khỏi phòng, đúng lúc trông thấy Đỗ Băng Nhược và Cổ Cư Nhân đang đi tới.

Sáng sớm, Chu Hoàng lại từ phòng Diệp Bắc Minh đi ra.

Mặt mũi ửng đỏ, quần áo cũng không được ngay ngắn.

Đỗ Băng Nhược lập tức hiểu ra được quan hệ của hai người: “Cô Chu, mong cô báo một tiếng, chúng tôi đã tìm được tin tức của Hỏa Tang Thần Thụ!”

“Cái gì? Được!”

Chu Hoàng không dám chậm trê, biết chuyện Hỏa Tang Thần Thụ cực kỳ quan trọng đối với Diệp Bắc Minh.

Gõ cửa vào phòng: “Anh Diệp, cô Đồ vừa báo có tin tức của Hỏa Tang Thần Thụ rồi ạ!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp đứng dậy: “Mời cô ấy vào!”

Đỗ Băng Nhược vào phòng, không nói những lời dư thừa: “Anh Diệp, tuy chúng tỏi khỏng có được Thần Quả Hỏa Tang như anh muốn, nhưng đã tìm thấy chút manh mối”.

“Chỉ mới nửa tiếng trước, người nhà họ Đỗ đã phát hiện ra vật này!”

Tay ngọc vừa lật qua.

Một cái lá màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay cô ta.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trờ nên nghiêm túc.

Sức mạnh của thuộc tính hỏa bỗng ập thắng vào mặt anh.

Chỉ là chiếc lá to bằng một bàn tay, mà sức mạnh của thuộc tính hỏa lại nồng đậm đến vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK