Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quẳng đi suy nghĩ không thực tế này, õng ta hỏi lại: “Sao có thế chứ?”

“Cách gần năm cây số sương mù dày đặc, nếu anh ta có thể phát hiện lão phu thì cũng quá nghịch thiên!”

“Phỏng chừng là giác quan thứ sáu hoặc tính cảnh giác cao!”

“Thú vị, tính cảnh giác của thằng nhóc này lại cao như vậy?”

Lăng Thiên Hùng nghi hoặc: “Diệp chủ, ngài sao rồi?”

“Có gì không ổn sao?”

Diệp Bắc Minh thấy lão giả áo xám không có ác ý, khẽ lắc đầu: “Không có gì, đi thôi”.

Hai người xuyên qua màn sương mù dày đặc, bước vào trong một kết giới, tầm nhìn lập tức rộng rãi hơn.

Một tòa bảo tháp võ cùng to lớn lẳng lặng đứng trước mắt!

Cao vút trong mây!

Xông thẳng lên trời!

Trong khoảnh khắc trông thấy tòa bảo tháp, con ngươi Diệp Bẵc Minh co rụt: “Sao có thế!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng kinh ngạc: “A? Lại là…”

Lăng Thiên Hùng quay đầu, chần chờ nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp chủ, ngài sao vậy?”

Diệp Bẳc Minh nghiêm nghị nhìn Lăng Thiên Hùng: “Lăng tiền bối, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

“Mọi người biết được tòa tháp này từ đâu?”

“Vì sao nó lại ờ chỗ này? Nó lại có tác dụng gì?”

Lăng Thiên Hùng sửng sốt: “Diệp chủ, vì sao ngài lại kích động như thế?”

Nói đùa!

Diệp Bâc Minh có thế không kích động sao?

Tòa bảo tháp trước mắt giống y như đúc tháp Càn Khôn Trấn Ngục của anh.

Điều khác biệt duy nhất là tòa tháp này ở bên ngoài.

Còn tháp Càn Khôn Trấn Ngục bị anh thu vào trong cơ thế, dung hợp với thân thế của anh.

Diệp Bầc Minh không giải thích: “Tôi chỉ muốn biết lai lịch của tòa tháp này!”

Lăng Thiên Hùng hiếu ra: “Thì ra là thế, tòa tháp này do người sáng lập Thiên Hạ Đệ Nhất các xây dựng, tục truyền là từ một kiện bảo bối mà vị tổ tiên kia từng gặp qua”.

“Vật này cực kỳ đặc biệt, mỗi khi leo lẽn một tầng sẽ có phần thưởng bất đồng”.

“Thế là, tố tiên Thiên Hạ Đệ Nhất các liền xây dựng nẻn tòa Thiên Hạ Đệ Nhất các ờ chồ này!”

tầng!

Tòa bảo tháp này tổng cộng có 99

“Từ tầng đầu tiên, bên trong cất giữ đủ loại võ kỹ, y thuật, thân pháp, luyện đan thuật!”

“Bí tịch võ học của các đại tông môn trên địa bàn cỏn Luân đều có ghi chép tạl nơi này!”

“Chỉ cần có đủ thực lực, có thế bước lên tầng cao hơn”.

Diệp Bằc Minh vô cùng ngoài ý muốn.

Chế độ khen thưởng này quả thực không khác gì tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Chẳng lẽ thật sự có liên hệ nào đó?

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông cũng có 99 tầng sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Số tầng của bổn tháp vô cùng vô tận!”

“Vật mà ông bố của tôi để lại, phải chăng là ở trong tháp này?”

“Tòa tháp này có kết giới bảo vệ, với thực lực trước mặt của tôi thì không thể thăm dò”.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi tạm dừng: “Có điều, vật mà bố cậu đế lại hẳn có liên quan đến tòa tháp này!”

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Không khác mấy suy nghĩ của tỏi”.

Anh không nói nhiều nữa, trực tiếp hỏi Lăng Thiên Hùng: “Cần tư cách gì mới có thế bước vào tòa tháp này?”

Lăng Thiên Hùng mỉm cười: “Diệp chủ, hiện tại ngài là chủ nhân địa bàn Cỏn Luân, ngoài 9 tầng cuối cùng cần khiêu chiến người canh giữ ra!”

“90 tầng còn lại có thể tùy tiện ra

vào!”

“Được!”

Diệp Bẳc Minh đi về hướng cổng lớn của tháp.

Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh lại gần, cổng lớn của tháp tự động mở ra.

Tâm nhìn mở rộng.

Không gian tầng thứ nhất lớn chừng một sân bóng lớn!”

Bốn phương tám hướng đều là giá sách.

Tối thiều có mấy triệu quyển sách!

Khu vực trung tâm nhất là một đài võ đạo 100 X 100 mét.

“Bẽn trong lại lớn như vậy?”

Diệp Bắc Minh thật bất ngờ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: “Nhóc, đây là thuật không gian, xem ra người tạo ra Thiên Hạ Đệ Nhất các quả nhiên không đơn giản!”

“Thuật không gian?”

Cùng loại với nhẫn chứa vật”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nhưng nhẫn chứa vật bình thường chỉ có mấy mét vuông”.

“Không gian nơi này lớn hơn nhẫn chứa vật vỏ số lần”.

“Mà tống cộng có 99 tầng, càng là một công trình vô cùng to lớn!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lấp lóe.

Anh thuận tay cầm lẻn một quyến sách, nhận ra đẳy là võ kỹ cấp Hoàng bình thường nhất!

Nhìn một lượt mười mấy bản, rõ ràng đều là võ kỹ cấp Hoàng.

Lăng Thiên Hùng nhìn ra nghi hoặc của Diệp Bắc Minh: “Diệp chủ, đây đều là võ kỹ cấp Hoàng từng xuất hiện trên địa bàn Côn Luân từ trước tới giờ”.

“Bất luận là còn truyền thừa, hay đã cắt đứt truyền thừa, nơi này đều có bản độc nhất”.

Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiếu ra:

“Nói như vậy, chẳng phải nơi này chính là một thư viện võ đạo?”

“Có thể cho rằng như vậy”, Lãng Thiên Hùng gật đầu.

Diệp Bầc Minh không có hứng thú với võ kỹ: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tiếp tục tìm kiếm xem!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Được!”

Sau một lát, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nhóc, tôi đã tìm được món đo đó!”

“ớ trong tòa tháp này, hơn nữa còn ở ngay tại tầng thứ 99!”

Diệp Bẳc Minh ngoài ý muốn: “Sao ông biết đồ vật mà ông tìm được chắc chẳn là đồ mà bố tôi đế lại?”

“Hì hì!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thần bí: “Bởi vì vật này, người bình thường không có khả năng có được!”

“Thậm chí, toàn bộ Đại Lục Chân Võ cũng không có!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK