Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 89

Lôi Tuấn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa, nhưng vẫn khiến Tiểu Niệm giật mình tỉnh giấc.

Mặt cô bé vô cùng bẩn, ánh mắt mơ màng nhìn quanh bốn phía. Sự huy hoàng trước mắt khiến cô bé hoảng sợ, sau đó lại bị những người xa lạ xung quanh hù dọa, vội vàng nắm chặt áo Lôi Tuấn, quay đầu lại.

“Bố, bố vẫn ở đây!”

Tiểu Niệm vô thức thở dài một tiếng, rồi lại bắt đầu rơi nước mắt.

“Bố?”

Tất cả mọi người kinh ngạc kêu lên.

“Tiểu Niệm đừng sợ, bố ở đây, bố sẽ không bỏ rơi con!”

Lôi Tuấn nhẹ nhàng lau nước mắt cho con gái, mặt cô bé rất bẩn, nhưng càng nhìn càng giống Thẩm Sơ Tuyết.

“Anh Tuấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hiện tại, người duy nhất dám lên tiếng chính là Hồ Mị Nhi.

Lôi Tuấn mỉm cười và nói: “Để tôi giới thiệu, đây là Lôi Niệm, con gái của tôi!”

“Con gái của anh?”

Hồ Mị Nhi nhịn không được hỏi: “Sao tự nhiên anh lại có con gái?”

“Tôi cũng vừa mới biết!”

Lôi Tuấn thờ ơ nói: “Mị Nhi, cô có còn nhớ khoảng thời gian tôi bị thương nặng ở Bắc Vực không? Khi đó tôi đã ở lại dưỡng thương trong một ngôi làng trên núi suốt nửa năm!”

“Đương nhiên là nhớ, chúng tôi đã tìm anh rất lâu, chẳng lẽ…”

“Đúng vậy, tôi cũng vừa biết mình có một đứa con gái”.

Lôi Tuấn vô cùng vui mình, lại đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tiểu Niệm.

“Câu lạc bộ Hắc Long!”

Hồ Mị Nhi gằn từng tiếng: “Tôi sẽ khiến bọn họ chết không có chỗ chôn!”

Lôi Tuấn lập tức lườm cô ta một cái.

“Xin lỗi, anh Tuấn!”

Hồ Mị Nhi liền ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Tiểu Niệm và nói: “Bé con, dì là bạn tốt của bố con!”

“Chào dì, dì thật xinh!”

Tiểu Niệm chớp chớp đôi mắt ngây thơ, dịu dàng nói.

“Ôi trời, đứa bé này thật ngoan, khiến cho người ta không khỏi thương xót, lại đây, dì ôm một cái nào!”

“Bố!”, Tiểu Niệm lập tức ôm chặt lấy Lôi Tuấn.

“Tiểu Niệm đừng sợ”.

Lôi Tuấn yêu thương nói: “Bạn của bố sẽ không làm hại con, bố xin thề, từ nay về sau sẽ không có ai có thể làm hại con!”

Tiểu Niệm khẽ gật đầu.

“Bố!”

Cô bé ngượng ngùng nói: “Con… con đói!”

“Bàn Tử!”, Lôi Tuấn lớn giọng gọi.

“Tôi đây, tôi đây…”, Kim Bưu vội đáp.

“Bác sĩ đã đến chưa?”

“Đang ở bên ngoài!”

Kim Bưu nhanh chân đi đến cửa, hướng ra ngoài kêu to: “Bác sĩ đâu, mau vào đây cho ông!”

Chẳng mấy chốc, một bác sĩ nam cùng hai nữ y tá hấp tấp chạy vào.

Lôi Tuấn nhìn những nhân viên y tế trước mặt, quay sang hỏi Kim Bưu: “Có thể tin được chứ?”

“Anh Tuấn yên tâm!”

Kim Bưu vỗ ngực nói: “Nếu bác sĩ tư của tôi mà chẩn đoán sai, sẽ dùng cái chết tạ tội!”

Lôi Tuấn khẽ gật đầu.

Anh lại sờ lên đầu Tiểu Niệm, nói: “Con gái ngoan, để cho các thiên sứ áo trắng này kiểm tra giúp con nhé, và họ sẽ chuẩn bị thức ăn cho con, được không?”

“Dạ được ạ!”

Tiểu Niệm rất đói, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Ba nhân viên y tế khẩn trương đưa cô bé lên lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK