Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lang Soái chết thảm!

Việc này khiến Lôi Tuấn vô cùng tức giận.

Vì vậy đêm nay, không ai muốn nghỉ ngơi, bọn họ phải đến doanh trại của kẻ địch khiêu chiến.

Phải để Lang Vương tận mắt nhìn thấy, thế nào gọi là hôi phi yên diệt…

* Hôi phi yên diệt: Dùng để chỉ sự biến mất rất nhanh trong thời gian ngắn, như bụi như khói.

Xe cộ chạy băng băng, đường núi gập ghềnh.

Nam Thiên Vương gấp rút điều binh, tăng quân số trung đoàn lên đến tám mươi ngàn.

Tám mươi ngàn quân tinh nhuệ này chính là lực lượng quan trọng nhất của Nam Vực Thiên Vương Thần Điện.

Cho dù tối nay Lang Vương dám ứng chiến, tám mươi ngàn người này cũng phải giết cho gần hết hai trăm ngàn quân địch.

Cách Nam Vực Thần Điện một trăm ki lô mét.

Giữa rừng nhiệt đới và thảo nguyên, ở vùng sa mạc hoang vắng, xuất hiện một doanh trại rộng lớn.

Đây chính là binh lực của cả nước Thiên Lang.

Nơi đóng quân của đại quân Thiên Lang do Lang Vương thảo nguyên Hạ Bính thống lĩnh.

Hiện tại, Lang Vương Hạ Bính có không dưới hai trăm ngàn quân lính.

Vì vậy hắn vô cùng có lòng tin, quân địch căn bản không dám khiêu chiến.

Hơn nữa, binh lực của Nam Vực Hoa Hạ có hạn, không đủ phòng thủ, sao có thể đến khiêu chiến?

Nơi đóng quân của Lang Vương, khắp nơi đều là vật tư.

Đây đều là những thứ cướp được ở các thành phố và thị trấn vùng biên giới trong thời gian gần đây!

Trong lều trại lớn của chủ soái vô cùng rộng rãi.

Bên trong lều, Lang Vương thảo nguyên ngồi ở trên cao, trước mặt là hai hàng tướng lĩnh, bọn họ đều mặc trang phục dân tộc, rất đẹp, rất lộng lẫy, nhưng tất cả đều là những thứ cướp về, thật là mỉa mai.

Lang Vương Hạ Bính chưa đến ba mươi tuổi, anh tuấn ngạo mạn, võ công cao cường.

Hắn uống cạn một chén rượu, nhìn xung quanh các tướng lĩnh.

Cấp dưới thấy vậy, vội vàng cùng uống, không có ai dám nhìn vào mắt Lang Vương, bởi vì hắn là một kẻ điên!

Hắn nhìn có vẻ hòa nhã, nhưng lại vô cùng nóng nảy, dã tâm cực lớn, là một kẻ vô lại thực sự.

“Báo…”

Một tên lính xông vào trong lều, lớn tiếng nói: “Thưa Lang Vương, binh đoàn thiết kỵ Bất Tử mất liên lạc với chúng ta, bất kể có liên lạc thế nào cũng không có tin tức”.

“Cái gì? Làm sao có thể như thế?”

“Đúng vậy, đó là binh đoàn thiết kỵ Bất Tử đấy!”

“Không phải chỉ tiến đánh một Lương Trấn nhỏ nhoi thôi sao?”

Nhất thời, trong lều lớn hỗn loạn, rất nhiều tướng lĩnh nổi lên nghi ngờ.

“Các vị tướng lĩnh, đừng lo lắng”.

Lang Vương Hạ Bính, ngẩng đầu cười nói: “Kha Cách là tướng lĩnh đứng thứ hai của nước Thiên Lang chúng ta, binh đoàn thiết kỵ lại dũng mãnh thiện chiến, nhất định là tín hiệu xảy ra vấn đề, bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm”.

“Đúng vậy đúng vậy…”

Một tướng lĩnh đứng gần Lang Vương nhất, vẻ mặt khinh thường nói.

Người này là chiến tướng đứng đầu của nước Thiên Lang, gọi là Thái Lỗ.

Hiện tại hắn là cao thủ bảy sao rưỡi, trong tay có một trăm ngàn lính, có thể nói cả nước Thiên Lang, ngoài Lang Vương Hạ Bính, Thái Lỗ hắn có binh lực lớn nhất.

“Lang Vương, không thể không đề phòng!”, một vị tướng lĩnh tóc dài nói.

“Đúng vậy Lang Vương, không nên coi thường quân đội Hoa Hạ”, một vị tướng lĩnh đầu trọc nói.

“Các người đều là một đám nhát chết”.

Thượng tướng Thái Lỗ uống cạn chén rượu, ngạo mạn nói: “Một Lương Trấn nhỏ nhoi, tiến đánh dễ như trở bàn tay, chưa kể thiết kỵ của Kha Cách được trang bị tốt nhất, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót”.

“Ha ha ha ha…”

Lang Vương Hạ Bính, lại cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, công chúa U Nguyệt lần này đến, mang đến cho chúng ta nhiều vũ khí tốt như vậy, có những vũ khí này, chắc chắn sẽ đánh được vào Hoa Hạ, phải không em gái của anh?”

Hạ Bính nói xong, quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Ngồi đối diện với Thượng Tướng Thái Lỗ, chính là công chúa của nước Thiên Lang trên người mặc trang phục da thú sặc sỡ, đeo các loại trang sức, trên mặt được trang điểm đặc biệt – Hạ U Nguyệt!

“Đúng vậy anh trai!”

Hạ U Nguyệt khẽ mỉm cười, cũng không nói thêm lời nào.

“Báo…”

Lại có một tên lính khác xông vào, hét lớn: “Thưa Lang Vương, không hay rồi, tiền tuyến có mật thám đến báo, nói binh đoàn thiết kỵ…bọn họ…”

“Ấp a ấp úng, nói cho rành mạch rõ ràng”, Lang Vương Hạ Bính lạnh lùng nói.

“Lúc tiến đánh Lương Trấn binh đoàn thiết kỵ Bất Tử của Thượng Tướng Kha Cách gặp phải quân chi viện của phía địch bao vây tấn công, bao gồm cả tướng Kha Cách, toàn quân…toàn quân bị quét sạch!”

Tên lính sau khi báo cáo xong, rầm một tiếng quỳ trên đất.

Ầm!

Cả lều trại, trong nháy mắt liền hỗn loạn.

“Khốn kiếp, dám làm nhiễu loạn lòng quân, lôi ra ngoài giết”, Lang Vương Hạ Bính tức giận hét lên.

“Lang Vương tha cho, những gì tôi nói đều là thật, Lang Vương…a…”

Tên lính đáng thương, chỉ bởi vì báo cáo sự thật mà bị Lang Vương giết chết.

“Mọi người đừng hoảng sợ, đây chắc chắn là tin báo sai, tuyệt đối không có khả năng đó”.

Đứng trước sự hoảng loạn của các tướng sĩ, Lang Vương Hạ Bính nâng cao ly rượu, không nhờ lại đề nghị uống cạn ly rượu.

Tất cả mọi người bên dưới, ngoại trừ Thượng Tướng Thái Lỗ và công chúa U Nguyệt, mặc dù những người khác uống chén rượu này, nhưng vẻ hoảng loạn trên gương mặt vẫn còn.

Mọi người đều biết, không có binh sĩ nào dám báo cáo sai loại việc như này.

Lúc này, cho dù thiết kỵ của Kha Cách không bị tiêu diệt toàn bộ, thì cũng đã gặp phải phiền phức.

“Đừng hoảng sợ, cho dù Kha Cách tấn công không được suôn sẻ, cũng sẽ không bị tiêu diệt toàn bộ”.

Thượng Tướng Thái Lỗ người luôn ngạo mạn, vẫn tỏ ra ngông cuồng.

“Đúng thế”.

Lang Vương Hạ Bính lại nói tiếp: “Hai mươi ngàn thiết kỵ, sao có thể bị tiêu diệt? Tây Vực Hoa Hạ hiện tại căn bản không có nhiều binh lực có thể chi viện, cho dù có mười hai mươi ngàn, thiết kỵ của chúng ta dũng mãnh, cho dù không đánh lại được, cũng có thể rút lui”.

Đám tướng sĩ bên dưới nhìn nhau, yếu ớt gật đầu.

Nhìn đến vị công chúa U Nguyệt đó.

Vẻ mặt người phụ nữ này bình tĩnh, thờ ơ, dường như tất cả những điều này không hề liên quan đến cô ta?

“Báo…không hay rồi…”

Lại một tên lính khác vô cùng hoảng loạn vừa lăn vừa bò xông vào trong lều.

“Mẹ nó, lại sao nữa, dám nói linh tinh, mày chết chắc”.

Lần này người mở miệng mắng đầu tiên không phải là Lang Vương mà là Thượng Tướng Thái Lỗ.

“Tôi không dám không dám…”

Tên lính quỳ trên đất, đầu không dám ngẩng lên, nhưng lớn tiếng nói: “Hai mươi ngàn lính của binh đoàn thiết kỵ gặp phải tập kích của Thiên Vương Thần Điện, Nam Thiên Vương đích thân dẫn quân, chém giết không sót một ai, lúc này…lúc này…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK