Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hú, hú, hú..."

Gần hai mươi ngàn cao thủ gầm thét.

"Xông lên, không được để sót tên nào!"

Nam Thiên Vương nổi giận gầm lên, sau đó lập tức nhảy xuống xe chiến đấu, vung thanh đao lớn xông lên trước.

"Giết..."

"Xông lên..."

"Báo thù cho Lang Soái!"

"Giết sạch bọn chúng, báo thù cho Lang Soái..."

Ngoại trừ Cao Cương, người chạy nhanh nhất chính là các anh em Tùng Lâm Lang.

Tất cả mọi người không núp sau xe chiến đấu nữa, khẩu súng trong tay tỏa khói xì xèo.

Thiên Vương Thần Điện mà dùng hết toàn lực thì tốc độ của con người cũng không thua kém gì xe chiến đấu.

Mặc dù thiết kỵ Bất Tử của Kha Cách đã nổ súng, mặc dù vô số con ngựa cao lớn đánh tới chính diện, nhưng lúc này Thiên Vương Thần Điện đã quăng cái khái niệm tử vong sang một bên.

Trong mắt tất cả mọi người chỉ còn lại chữ "giết".

Các anh em Tùng Lâm Lang thì chỉ muốn báo thù cho Lang Soái.

Tiếng súng vang vọng, đất sụp núi lở.

Hai đội quân đụng độ nhau, trận hình đồ sộ.

Cho dù thứ đang xông tới là ngựa chiến, các anh em Tùng Lâm Lang cũng không hề sợ hãi.

Dù rằng người đằng trước ngã xuống, người đằng sau vẫn cứ công kích.

Tiếng súng đùng đoàng, tiếng hét sôi trào, người ngã ngựa đổ.

Nam Thiên Vương Cao Cương thì người cản giết người, ngựa cản giết ngựa, đi đến đâu là xác người rải đầy đến đó.

Cuối cùng, súng chẳng còn tác dụng gì nữa.

Mấy chục ngàn người lại gần chém giết.

Đội quân tinh nhuệ của Thiên Vương Thần Điện nổi cơn thịnh nộ, hoàn toàn lấn át binh đoàn thiết kỵ.

Ngựa không chạy được thì sẽ biến thành thứ vô dụng.

Ngay tức khắc, binh đoàn thiết kỵ phải lùi lại liên tục, chỉ mấy phút ngắn ngủi mà đã chết một phần ba rồi.

Tên Kha Cách hèn hạ kia lại núp ở phía sau cùng của trận địa.

Hắn nhảy lên một chiếc xe chiến đấu, giơ đao hô to: "Xông lên, bất cứ ai cũng không được lùi lại... Lên lên lên, lấy cái sự hung hãn của Thiết Lang ra..."

"Chết đi!"

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Một người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ rơi từ trên trời xuống.

"Kẻ nào? Mày..."

Kha Cách còn chưa nói hết câu thì đã cảm thấy yết hầu lạnh lẽo.

Hắn hoảng sợ trợn tròn mắt, không thể tin được những gì đang xảy ra.

Lôi Tuấn tuyệt đối sẽ không giữ lại mạng chó của loại người bỉ ổi này.

Thậm chí anh còn không để hắn có cơ hội đặt câu hỏi, khiến hắn chết không nhắm mắt.

"Kha Cách chết rồi. Các anh em, giết..."

Lôi Tuấn hô to, đá thi thể của Kha Cách bay vào trong chiến trường.

"Lão đại chết rồi!"

"Kha Cách chết rồi!"

"Các anh em, chạy mau!"

"Đừng đánh nữa! Chạy thôi..."

Chỉ huy chết rồi, cái gọi là binh đoàn thiết kỵ Bất Tử lập tức hỗn loạn.

Nhưng khi nhìn thấy thi thể của Kha Cách, các anh em Thiên Vương Thần Điện càng giết hăng hơn.

Nhất là người của Tùng Lâm Lang, bọn họ kêu khóc... gào thét...

Bọn họ là chiến sĩ, là sát thủ, nhưng bọn họ cũng có tình cảm.

Cơ thể của Lôi Tuấn không ngừng nhào lộn. Anh không hề rời khỏi nóc xe, giết sạch mọi tên địch đứng trong khoảng năm bước gần đó.

Vốn anh định cho nước Thiên Lang một con đường sống, dù sao đó cũng là một nước.

Nhưng anh không thể ngờ được rằng đối phương lại là một lũ hèn hạ, cho loại người như Kha Cách làm tướng lĩnh, vậy thì cái tên Lang Vương thảo nguyên ấy cũng chẳng tốt đẹp gì được.

Giờ khắc này, Lôi Tuấn quyết định sẽ chiến đấu đến cùng với nước Thiên Lang.

Anh bật người lên, ba bước chỉ như hai bước, đạp lên tường thành, như thần tiên đi đường.

Tướng lĩnh Thường An đang quan sát cuộc chiến vốn đã há hốc miệng rồi, lúc này thì giật thót cả mình.

Người đàn ông mặc quân trang, đeo mặt nạ che mặt ấy vừa giết chết tướng lĩnh quân địch, bây giờ chỉ chớp mắt một cái mà đã lên tường thành rồi?

"Anh... là ai?", Thường An vô thức hỏi.

"Không cần biết tôi là ai".

Lôi Tuấn nhìn về phía chiến trường, hai tay chắp sau lưng, không nhìn Thường An, mà chỉ lạnh lùng nói: "Tôi cho ông một cơ hội để luyện binh. Dẫn các tướng sĩ của ông lao ra, báo thù rửa hận".

"Anh... bảo tôi dẫn quân ra ngoài?", Thường An kinh ngạc nói.

"Không thì? Chờ tôi giết hết cho ông?"

"Anh..."

Lôi Tuấn không nói rõ, nhưng Thường An đã đoán ra rồi.

Lúc này, Nam Thiên Vương Cao Cương vẫn đang chém giết trên chiến trường.

Người vừa nhảy lên tường này thì đi lại giữa hai phe như chốn không người, liệu sẽ là ai đây?

Chỉ có thể là một người!

"Cảm ơn... anh đã cho tôi cơ hội".

Thường An chắp tay cúi đầu, sau đó lập tức xoay người, hô lên với cấp dưới: "Các anh em, theo tôi xông ra ngoài, báo thù rửa hận cho các anh em đã chết. Giết..."

Thường An cũng rất đáng mặt đàn ông.

Người đàn ông hơn bốn mươi cầm vũ khí nhảy xuống dưới.

"Giết..."

"Xông lên, báo thù!"

"Giết, giết!"

Hơn hai ngàn người may mắn sống sót trên tường thành đã sôi trào nhiệt huyết trước chiến trường này rồi.

Bây giờ quân địch sắp thua, chỉ huy của mình lao xuống, không có lý do gì mà bọn họ lại trốn tránh.

Cửa thành mở rộng, các tướng sĩ cầm binh khí, gào thét xông ra ngoài.

Lúc này, binh đoàn thiết kỵ đã vô cùng hỗn loạn, còn sót lại chưa tới ba ngàn.

Bọn họ chẳng còn khả năng chống cự nữa, vốn dĩ tất cả đều rụt lại dưới tường, lúc này bị giáp công hai phía, lại càng thêm cùng đường.

Tiếng gào thét vang trời.

Lại là một tràng gió tanh mưa máu.

Hoàng hôn buông xuống...

Mặt trời như lớn hơn nhiều, nhuốm một màu đỏ rực lên khắp rừng cây Nam Vực.

Lôi Tuấn đứng trên tường cao.

Anh châm một điếu thuốc, lẳng lặng quan sát kẻ tử vong cuối cùng...

Người của binh đoàn thiết kỵ Bất Tử càng ngày càng ít, ánh chiều tà cũng càng lúc càng thấp...

"Mặt trời không lặn? Không, là sắp tối!"

Lôi Tuấn nói khẽ, dưới tấm mặt nạ, sắc mặt anh lạnh lùng tột độ.

"Chết đi!"

Trên chiến trường ngoài thành, Cao Cương giơ tay chém xuống.

Tên tướng lĩnh cuối cùng của binh đoàn thiết kỵ Bất Tử ngã xuống, mà hắn... cũng là người cuối cùng.

Giờ khắc này, hơn hai mươi ngàn người, bao gồm cả ngựa chiến, tất cả đều không thoát được.

Người của Thiên Vương Thần Điện và đội quân bảo vệ thành đứng giữa vô số xác chết, máu me đầy người. Bọn họ giơ đao lên cao, gầm thét liên miên...

Không phải là reo hò, mà là phẫn nộ và thê lương.

Mặt trời ngả xuống thấp, chiến trường phản chiếu một màu đỏ lên khuôn mặt của từng người.

"Nam Thiên Vương, điều xe tải đến đây".

Lôi Tuấn đứng trên tường, đột nhiên hô to.

Giọng nói của anh không chỉ trải khắp chiến trường, mà thậm chí còn lan vào cả rừng cây.

"Điện Chủ, ý anh là?"

Nam Thiên Vương Cao Cương nhảy lên một chiếc xe chiến đấu, ngẩng đầu hỏi.

"Xếp toàn bộ thi thể của kẻ địch lên xe, chở tới trận doanh của Lang Vương thảo nguyên. Tôi muốn tên Lang Vương đó tận mắt nhìn thấy, kẻ đối địch với Hoa Hạ, đối địch với Thiên Vương Thần Điện, đến cuối cùng ắt sẽ phải hứng chịu cái chết".

"Hoa Hạ oai hùng, Điện Chủ oai hùng!"

Cao Cương quay người lại, khàn giọng hô to với hàng chục ngàn anh em.

"Hoa Hạ oai hùng, Điện Chủ oai hùng!"

"Hú... Hú..."

"Hoa Hạ oai phong, Điện Chủ oai phong!"

"Hú... Hú..."

Tiếng vang làm rung chuyển đất trời, dường như khiến cả rừng cây Nam Vực lắc lư.

Vô số chiếc xe tải xông ra khỏi khu rừng, lao thẳng tới chiến trường...

Bất kể là Thiên Vương Thần Điện, hay là quân đội bảo vệ thành thì đều nhanh chóng dọn dẹp chiến trường.

Tối nay, bọn họ sẽ thừa thắng xông lên.

Đối với khu vực rừng rú, mặt trời lặn là thời khắc vừa tối tăm vừa đáng sợ.

Chính vì như thế mới đúng với câu nói của Lôi Tuấn.

Trận chiến đầu tiên phải làm Lang Vương thảo nguyên biết sợ, làm kẻ đứng đầu nước Thiên Lang biết đau.

Đội quân bảo vệ thành bố trí lại lực lượng phòng thủ.

Lôi Tuấn nhảy từ trên tường xuống, lên một chiếc xe chiến đấu, dẫn đầu xông vào rừng cây.

Điện thoại vệ tinh được kết nối.

"Điện Chủ, tôi nhận được tin rồi, chúc mừng anh chiến thắng trận đầu".

Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Hình Hạo Cường hơi run rẩy.

"Tướng quân Hình, từ giờ trở đi, anh chỉ cần bảo vệ biên giới cho tốt..."

Lôi Tuấn dừng lại giây lát rồi mới nói tiếp: "Lang Vương thảo nguyên cứ giao cho Thiên Vương Thần Điện của tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK