Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh, rốt cuộc anh là ai?"

Bây giờ trong nhà họ Lôi, người duy nhất dám nói chuyện bình thường chính là Lôi Song.

Đối mặt với Lôi Song, ánh mắt của Lôi Tuấn trở nên ôn hòa.

"Song Nhi, chẳng phải em đoán được hết rồi sao?"

Lôi Tuấn nhìn Lôi Song, rồi lại nhìn người nhà họ Lôi một lượt, thản nhiên nói: "Nhà họ Lôi bỏ ra năm trăm triệu để mời Thiên Vương Thần Điện cứu giúp. Hổ Soái và Lang Soái đều là cấp dưới của tôi, vậy thì tôi là ai?"

"Cháu là Nam Thiên Vương?", Lôi Chấn vô thức hỏi.

"Lôi Tuấn, trời ạ, lẽ nào cháu là Nam Thiên Vương thật?"

Gia chủ Lôi Long vừa vui vừa buồn, cấp trên của Hổ Soái và Lang Soái, không phải Nam Thiên Vương thì là ai?

"Ây da, cậu ấy không phải là Nam Thiên Vương", Lôi Ngạo Phong nói ngay.

"Chắc chắn em ấy là Nam Thiên Vương rồi", Lôi Ngạo Nghiệp nói cợt nhả.

"Cậu ấy là Nam Thiên Vương".

"Đúng đúng đúng, cậu ấy là, cậu ấy là..."

Biết thân phận của Lôi Tuấn "khủng" như thế, hai chị dâu hưng phấn hô lên.

"Anh ấy không phải Nam Thiên Vương!"

Đôi mắt Lôi Song sáng lấp lánh, nói một cách hưng phấn và vui vẻ: "Người nhà họ Lôi đúng là hồ đồ thật. Còn một người nữa có thể ra lệnh cho Hổ Soái và Lang Soái, vả lại em nghĩ là anh em còn có thể ra lệnh cho cả Nam Thiên Vương nữa!"

Yên tĩnh!

Lôi Song vừa dứt lời, người nhà họ Lôi đồng loạt há hốc miệng.

Lôi Ngạo Phong đã đoán được phần nào, theo bản năng, anh ta lùi về sau hai bước.

Lúc trước, làm quan to trong sở tác chiến, Lôi Ngạo Phong còn từng ra vẻ ta đây trước mặt Lôi Tuấn, còn đoán anh là bốn sao, bảo anh luyện công thêm, bảo anh làm vệ sĩ, còn nói là tìm cho anh một công việc...

Giờ phút này, Lôi Ngạo Phong mới hoàn toàn hiểu ra.

Không phải cấp bậc của em ba thấp, mà là công lực của anh ta chưa đủ để nhìn thấu.

Từ lâu trong sở tác chiến Hoa Hạ đã có tin đồn rằng Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện đã đột phá tám sao, người duy nhất đạt tới cấp thiên thần ở Hoa Hạ.

Hơn nữa, đám binh lính bên ngoài đều hô to "Điện Chủ Thiên Thần".

Lôi Tuấn không chỉ là Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện, mà còn là vị thần của Thiên Vương Thần Điện!

"Lôi Tuấn, cháu là Điện Chủ thật sao?"

Mặc dù Lôi Chấn không hiểu về việc đánh trận, nhưng cũng biết thân phận Điện Chủ là một khái niệm như thế nào.

"Bác nghĩ sao?", Lôi Tuấn nghiêng mặt nói.

"Bác... Haizz... Bác đúng là hồ đồ!"

Không biết là kích động hay hối hận, Lôi Chấn bắt đầu chảy nước mắt.

"Lôi Tuấn, năm trăm triệu của nhà họ Lôi đều nằm trong tay cháu hả?"

Gia chủ Lôi Long càng kích động hơn, tiến lên mấy bước để hỏi câu mà ông ta quan tâm nhất.

"Hỗn xược, lùi lại!"

"Xoẹt" một tiếng, Lang Soái rút đao ra.

"Không dám, không dám".

Lôi Long giật mình, lập tức lùi về sau, nhưng vẫn toét miệng nhìn Lôi Tuấn.

"Mạt tướng Lôi Ngạo Phong bái kiến Điện Chủ".

Lôi Ngạo Phong bảy sao kích động đến mức quỳ một chân xuống đất.

"Tôi... không là gì cả, bái kiến Điện Chủ".

Cậu hai Lôi Ngạo Nghiệp cũng mơ màng quỳ xuống theo.

Nếu kể đến chuyện thích thú, ngoài Lôi Song ra thì cũng chỉ có Lôi Ngạo Nghiệp.

Mặc dù anh ta không chịu lo làm việc tử tế, nhưng được cái không đắc tội với Lôi Tuấn, còn từng hợp sức với anh dạy dỗ cậu Khôn nhà họ Tiêu, cho dù không ra tay, nhưng cũng coi như là người một nhà với Lôi Tuấn.

"Bái kiến em ba, không đúng, không đúng... là Điện Chủ, Điện Chủ", chị dâu cả quỳ xuống.

"Chị cũng bái kiến Điện Chủ", chị dâu thứ hai cũng quỳ theo.

Hai người phụ nữ này cũng là kiểu người thấy tiền sáng mắt như Giang Tiểu Dao.

Nhưng ít ra bọn họ vẫn còn chút lương tâm, không bỏ trốn một mình vào thời khắc nguy nan nhất của nhà họ Lôi.

Giờ khắc này, biết thân phận thực sự của Lôi Tuấn, hai cô chị dâu đều rất hoảng hốt.

Bọn họ nên mừng hay nên sợ đây?

Lôi Tuấn vẫy tay, Xuân Hân đưa thuốc lá cho anh.

Anh không nói một lời, lẳng lặng hút hết điếu thuốc ấy...

"Đứng lên cả đi!"

Lôi Tuấn bình tĩnh nói: "Trong nhà họ Lôi, ngoài Song Nhi ra thì tôi là nhỏ nhất. Cho dù tôi là Điện Chủ, cho dù tôi sở hữu mấy trăm ngàn quân, cho dù tôi giàu nứt đố đổ vách, nhưng suy cho cùng thì tôi cũng mang trong mình dòng máu của nhà họ Lôi. Các người không phải kẻ địch của tôi, nhưng cũng không phải người thân của tôi. Các người không thể làm khó tôi được nữa, và tôi cũng sẽ... không hà hiếp các người".

Nói xong những lời ấy, Lôi Tuấn thở dài một hơi.

Mười năm rồi, cuối cùng anh cũng ngồi lên vị trí cao nhất ở nhà họ Lôi, và cũng không một ai dám chất vấn anh nữa.

Nhưng anh có vui không?

Không có một cảm xúc nào, chỉ đơn giản là thở dài một hơi mà thôi.

Lôi Tuấn bình thường trở lại.

Bốn người cùng thế hệ với anh đang quỳ dưới đất cũng khúm núm đứng lên. Trên mặt bọn họ đều hiện rõ nét cung kính, hai người phụ nữ phấn chấn, Lôi Ngạo Nghiệp hớn hở, Lôi Ngạo Phong... cũng rất khấp khởi mừng thầm.

"Anh cả, anh phải luyện công nhiều thêm đấy, nếu không thì bảo vệ gia tộc, bảo vệ đất nước thế nào được?", Lôi Tuấn cười nói.

"Đúng đúng đúng, em ba dạy đúng lắm", Lôi Ngạo Phong lên tiếng ngay.

"Anh hai, đừng chỉ mải chơi không, lo mà làm chuyện gì đứng đắn đi".

"Được, em ba, sau này anh nhất định sẽ lo làm việc", Lôi Ngạo Nghiệp cười nói.

"Hai chị dâu thì đừng tham tiền quá, nhưng mà em rất mừng vì hai chị không đi".

"Em ba nói đúng, chị nhất định sẽ sửa".

"Em ba nói rất hay, chị sẽ đổi ngay".

Hai người phụ nữ này mừng như mở cờ trong bụng. Chị dâu của Điện Chủ, ôi mẹ ơi, tuyệt cú mèo!

"Lôi Tuấn, bác hồ đồ quá. Bác có lỗi với bố cháu, có lỗi với cả cháu nữa..."

Lôi Chấn ngồi trên xe lăn, kích động giãy giụa quá mạnh, đến mức quỳ bịch xuống đất. Ông ta giậm chân đấm ngực gào khóc, nước mắt đầm đìa.

"Cháu ngoan, tất cả là lỗi của bác! Cháu muốn trách thì cứ trách bác, đừng làm hại người nhà họ Lôi!"

Cuối cùng gia chủ Lôi Long cũng tỉnh ngộ. Ông ta từng nghe mấy lời xúi giục của Giang Tiểu Dao, đuổi Lôi Tuấn đi hai lần, còn đoạn tuyệt quan hệ với anh... Bây giờ Lôi Long hối hận lắm rồi.

Thân phận của Lôi Tuấn quá cao.

Nếu anh muốn báo thù, cho dù Ngọc Hoàng Đại Đế tới thì cũng không cứu được.

"Đỡ bọn họ dậy", Lôi Tuấn ra lệnh.

"Được được được!"

Hai anh em Lôi Ngạo Phong và Lôi Ngạo Nghiệp lập tức tới đỡ bọn họ lên.

"Hai bác là bậc bề trên, không thể quỳ trước mặt tôi được! Bác cả, vốn dĩ bác là chủ của một gia tộc, nhưng năm đó bị nhà họ Tiêu đánh bại, đến giờ vẫn chưa gượng dậy nổi, bác có thấy thẹn với nhà họ Lôi không?", Lôi Tuấn lạnh lùng dạy dỗ.

"Bác hồ đồ, bác đáng chết..."

Lôi Chấn ngồi trên xe lăn, tự tát mình hai cái thật đau.

"Bác hai ơi là bác hai".

Bịch!

Lôi Tuấn vừa mở miệng, Lôi Long liền quỳ xuống ngay.

"Cháu ơi, bác có lỗi với cháu. Kể cả năm đó và bây giờ, người đưa ra quyết định sai lầm đều là bác, nếu cháu muốn phạt thì hãy phạt một mình bác thôi. Bác xin cháu, bác sai rồi, sai thật rồi!"

Lôi Long biết tội lỗi của mình quá nặng nề, tự vả vào mặt liên tục.

Người nhà họ Lôi chỉ biết trơ mắt đứng nhìn.

Lôi Tuấn không lên tiếng, không ai dám khuyên can.

"Anh ơi...", Lôi Song khẽ gọi.

"Thôi bỏ đi, cái huyết thống chết tiệt!"

Lôi Tuấn nhắm hai mắt lại, thở dài rồi nói khẽ: "Đỡ ông ấy lên đi".

"Được, được, được".

Hai anh em lập tức bước tới, ngăn cản Lôi Long, đồng thời đỡ ông ta dậy.

Lôi Long đánh đến mức khóe miệng rớm máu, nước mắt nước mũi giàn giụa.

"Bác hai, nếu không nể mặt bác liều mình bảo vệ nhà họ Lôi thì cháu đã làm khó bác rồi. Nhưng tóm lại là bác rất hồ đồ, không coi ai ra gì, không biết tự lượng sức".

"Cháu nói đúng lắm, bác nhất định sẽ sửa", Lôi Long liên tục gật đầu.

"Nhớ lấy, đừng bao giờ coi thường bất cứ ai!"

Lôi Tuấn đứng lên, đi tới trước mặt Lôi Long, nói dõng dạc: "Bác tưởng năm trăm triệu là có thể thuê được Tùng Lâm Lang của Nam Thiên Vương sao? Bác tưởng rằng có năm trăm triệu là Nam Thiên Vương sẵn sàng đối địch với nhà họ Tiêu, đối địch với với phủ tổng thống Hoa Hạ sao? Bác tưởng rằng có năm trăm triệu là giữ được nhà họ Lôi à?"

Nói xong những lời đó, Lôi Tuấn ra khỏi biệt thự.

Anh là Điện Chủ, cần phải khen thưởng các anh em, đồng thời đích thân kiểm tra việc đóng quân.

Anh ở nhà họ Lôi, vậy thì nhà họ Lôi tuyệt đối sẽ không thể gặp bất kỳ nguy hiểm nào được.

Bây giờ, người nhà họ Lôi nghĩ gì và làm gì, Lôi Tuấn đều không quan tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK