“Ông chủ Kim?”
“Anh Kim?”
“Không phải chứ, lẽ nào với thân phận của anh ta mà cũng phải…”
Mọi người ở hiện trường cũng không nhịn được bàn tán xôn xao.
Nhưng chỉ duy trì được thời gian ngắn.
Sau khi Diệp Nam Thiên nhìn quanh một vòng, tất cả lập tức yên tĩnh.
“Anh Tuấn, xin ra chỉ thị”.
Kim Bưu bước lớn đi đến, đón lấy Tiểu Niệm.
“Chào chú Kim”.
Tiểu Niệm lễ phép lại nghịch ngợm, bóp mũi của Kim Bưu.
“Con bé này, càng lớn càng xinh”.
Kim Bưu liền thơm lên má Tiểu Niệm một cái.
Lại nhìn Lôi Tuấn, anh vẫn ngồi dưới đất, hoàn toàn không có ý đứng lên.
Nhưng lúc này, nhân vật cấp cao nhất của cả thành phố Thiên Hoa đều đã đến.
Nhưng bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Cô giáo Tiểu Khả”.
Lôi Tuấn cười ha ha, gọi cô giáo.
“À, vâng!”
Cô giáo Tiểu Khả đâu từng thấy khí thế này, sớm đã bị dọa sợ không biết phải làm sao.
Hơn nữa hiệu trưởng đó còn cần một giáo viên khác dìu đỡ mới không ngã xuống,
Vừa nãy cô ta nghe lời Lương Chí Hào, đuổi học Lôi Niệm trước mặt mọi người.
Bạn nhỏ Lôi Niệm lúc này lại làm nũng trong lòng người giàu nhất thành phố.
“Cô giáo Tiểu Khả, phiền cô kể lại sự việc xảy ra vừa nãy cho những người bạn của tôi”.
Lôi Tuấn rất mệt mỏi, đối phó với đám cặn bã, anh thực sự không có tinh thần.
Nếu không phải liên quan đến Tiểu Niệm thì anh đã bỏ đi từ lâu rồi.
Nhưng giả bộ cũng đã giả bộ rồi, hôm nay phải lật ngửa ván bài.
“Á? Được!”
Cô giáo Tiểu Khả tiến lên, ngoan ngoãn kể lại cặn kẽ sự việc một lượt.
“Mẹ kiếp, muốn chết hả”.
Mặt sẹo nghe xong, sải bước lớn tiến lên trực tiếp tóm Lương Chí Hào dưới đất lên.
Phập một tiếng.
Mẹ của Lương Tử Mặc, người phụ nữ chuyên gây chuyện thị phi cuối cùng cũng quỳ xuống.
“Mặt sẹo, phải lịch sự”, Lôi Tuấn bĩnh tĩnh nói.
“Vâng!”
Mặt sẹo lại ném Lương Chí Hào xuống, tức giận quát: “Đợi chết đi”.
“Xong rồi, xong đời rồi, lần này phải làm thế nào?”
Lương Chí Hào khóc lóc, quay đầu nhìn vợ của anh ta, lập tức đi đến bứt tóc, mắng lớn: “Đồ phụ nữ không biết xấu hổ, đều là họa cô gây ra, tôi xem cô xử lý thế nào”.
“Lịch sự chút cho tôi”.
Lần này người lên tiếng là Kim Bưu.
Dù sao ở đây có rất nhiều bạn nhỏ, Lôi Tuấn rất quan tâm đến trẻ con.
“Hả? Tôi…”
Lương Chí Hào tỉnh lại từ trong mộng, lập tức bò đến phía Kim Bưu nói: “Anh Kim, anh phải cứu tôi, chúng ta là quan hệ hợp tác, Lương Vỹ phó tổng giám đốc của tập đoàn Kim Hoa là anh cả của tôi!”
“Vãi, mẹ kiếp, anh đừng liên lụy đến tôi”.
Kim Bưu đá đối phương ra, nói lớn với đám người: “Lương Vỹ, cút vào đây cho tôi”.
Sau một hồi hỗn loạn.
Lương Vỹ vốn không có tư cách nói vội vàng chen vào.
Lương Vỹ này là một giám đốc, trình độ kinh doanh rất giỏi, vừa đảm nhận chức phó tổng giám đốc không lâu đã gặp phải chuyện xui xẻo, gặp phải em trai này.
“Ông chủ”, toàn thân Lương Vỹ run run nói.
“Anh bị đuổi”, Kim Bưu lạnh lùng nói.
“Ông chủ Kim, cho tôi một cơ hội đi!”
Lương Vỹ liền hoảng hốt, gật đầu cúi người mau chóng cầu xin.
Tuy phó tổng giám đốc như anh ta phụ trách không nhiều khu vực, nhưng tốt xấu gì cũng là cấp phó tổng, tuy tập đoàn Kim Hoa có mấy chục phó tổng, nhưng chức vị này cũng rất khó lên được.
Vì em trai vứt bát cơm, lại đắc tội với ông chủ Kim, Lương Vỹ anh ta không cần sống nữa.
“Khốn khiếp, đều tại mày”.
Lương Vỹ hoảng sợ không còn đường lựa chọn, đạp Lương Chí Hào một cái.
“Liên quan gì đến anh ta? Việc nào ra việc đó”.
Lôi Tuấn đón lấy Tiểu Niệm, nhưng anh vẫn không có ý đứng lên.
“Được, Lương Vỹ, anh qua đây”.
Kim Bưu lập tức gọi Lương Vỹ.
“Ông cứ dặn dò”, Lương Vỹ nhanh chóng đi đến.
“Bắt đầu từ bây giờ, hủy bỏ hết việc hợp tác với công ty em trai anh, không những vậy, tôi còn muốn anh ta phá sản ngay lập tức, cũng là cho anh một bài học, làm người, em trai cũng không được sai”.
“Tôi hiểu, cảm ơn ông chủ, tôi làm ngay”.
Lương Vỹ thở dài một hơi, trước khi đi anh ta mắng Lương Chí Hào dưới đất: “Đồ khốn khiếp, mày tự tạo nghiệt không thể sống, hôm nay mày không bị đánh chết, về nhà tao cũng sẽ đánh chết mày”.
Lương Vỹ nói xong câu vì đại nghĩa diệt thân này, lập tức đi làm việc.
Anh ta làm ở tập đoàn Kim Hoa lại hợp tác với em trai, trong đó chắc chắn có trò mèo.
Cho nên để anh ta đến thực hiện cũng coi là cho anh ta một bài học.
“Mặt sẹo, đập chiếc xe Land Rover!”, Kim Bưu lại giao phó nói.
“Đi, đập đi”, Kim Bưu lập tức dặn dò thuộc hạ.
Một đám thuộc hạ lập tức xông qua, từng trận tiếng ầm ầm vang lên trong phút chốc…
Chiếc xe Land Rover đó lập tức không còn hình dạng.
“Người đâu”, Kim Bưu hô lần nữa.
“Ông chủ!”
Một nữ thư khí lập tức chạy đến.
“Nói với tất cả, nếu ai dám hợp tác với Lương Chí Hào, tôi nhất định sẽ phế người đó. Còn nữa… lập tức mua trường mầm non này, đuổi hiệu trưởng, sau đó…”
Kim Bưu ngẩn người, cúi đầu nói với Lôi Tuấn: “Sau đó thì sao?”
“Để cô giáo Tiểu Khả làm hiệu trưởng, tăng lương”, Lôi Tuấn cũng không ngẩng đầu nói.
“Tôi hiểu!”
Kim Bưu lập tức dịu dàng nói với cô giáo Tiểu Khả: “Hiệu trưởng Tiểu Khả, cô nghe hiểu rồi chứ?”
“Việc này… tôi…”
Giáo viên Tiểu Khả trẻ tuổi vốn không biết nói gì mới tốt, ngây ngốc nhìn Lôi Tuấn.
“Cô còn trẻ, nhưng cô hiểu rõ đúng sai, cho nên chắc chắn cô làm được”, Lôi Tuấn nhàn nhạt nói.
“Cảm ơn… anh Lôi!”
Cuối cùng Tiểu Khả cũng tỉnh táo, đây không phải là mơ, là sự thật.
“Thực ra tôi… không phải họ Lôi!”
Bỗng nhiên Lôi Tuấn nói ra một câu không đầu không đuôi.
Cuối cùng anh bế Tiểu Niệm đứng lên, khoác vai Kim Bưu.
“Anh có ý gì?”
Kim Bưu thộn mặt.
“Thưa các vị phụ huynh bạn bè”.
Lôi Tuấn khoác vai Kim Bưu, mỉm cười nói: “Tôi lật bài ngửa vậy, thân phận thực sự của tôi, thực ra là đại ca của Kim Bưu chủ tịch tập đoàn Kim Đỉnh, cả tập đoàn Kim Hoa là của tôi, vương quốc Hồ Tâm là của tôi, kinh phí của sở tác chiến là do tôi bỏ ra, chi phí của cảnh sát là tôi cho…”
Lôi Tuấn nói không nhanh không chậm, vô cùng rõ ràng.
Tất cả mọi người có mặt càng nghe càng chấn hãi, toàn bộ đều há hốc miệng!
“Đúng không, Kim Bưu?”
“Đúng không, Diệp Nam Thiên?”
“Đúng không, Dương Tiêu?”
Đột nhiên Lôi Tuấn quay đầu, lần lượt nói với ba người đứng đầu Kim Hoa.
“Đúng thế, anh Lôi… anh Kim”, Diệp Nam Thiên lập tức nói.
“Đúng thế, anh Kim”, Dương Tiêu thông minh hơn, lập tức phối hợp.
“Anh, đương nhiên! Đúng rồi anh, anh tên là gì?”
Kim Bưu vốn không ngờ lại gây ra như vậy, hỏi theo bản năng.
“Cậu tên Kim Bưu, tôi… tên Kim Thiên, thế nào?”, Lôi Tuấn cười nói.
“Kim Thiên? Hay!”
Kim Bưu nói xong, bật cười điên cuồng.
Hiện trường im lặng như tờ.
“Thưa các vị phụ huynh, còn cả anh...”
Lôi Tuấn nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng chỉ vào Lương Chí Hào ngẩn ngơ dưới đất, cười hào sảng nói: “Tuy chuyện này rất khó tin, nhưng có phải tôi đã chứng minh tòa thành này… cũng là của tôi không?”
Không ai lên tiếng.
Cũng không ai động đậy.
Mọi người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Cuối cùng là lặng lẽ gật đầu…
“Bạn nhỏ, cháu qua đây xin lỗi đi”.
Lôi Tuấn bỗng quỳ xuống, vẫy tay với Lương Tử Mặc đang trong lòng mẹ ở đối diện.
Toàn thân người phụ nữ mập mạp run lên, nhưng lập tức hiểu ra.
“Mau đi đi, mau đi đi…”, bà mẹ lập tức đẩy con gái qua.
Tuy Lương Tử Mặc còn nhỏ, nhưng cũng thấy rõ hình như cô bé sai thật rồi.
“Lôi Niệm, xin lỗi”, bạn nhỏ Lương Tử Mặc cúi người nói.
“Không sao, tặng cậu búp bê này”.
Tiểu Niệm rất hiểu chuyện, lập tức làm hòa với bạn học.
“Cháu, có được không?”
Đối diện với búp bê, bạn nhỏ Lương Tử Mạc lại hỏi Lôi Tuấn.
“Đương nhiên!”
Lôi Tuấn đứng lên, nói với Lương Chí Hào: “Tôi mua xe của anh, còn nữa, nếu từ nay anh biết làm người, con gái anh… có thể học ở trường mầm non này miễn phí”.
Lôi Tuấn dứt lời, bế con gái lên rồi bỏ đi.
Hai vợ chồng Lương Chí Hào đứng dồn với nhau, thộn mặt ra!
“Nằm mơ sao?”, Lương Chí Hào lẩm bẩm.
Bốp!
Người phụ nữ mập mạp bỗng tát chồng một cái bạt tai vang rõ.
Tất cả mọi người.
Đều tỉnh lại trong phút chốc!