Sau khi điều tra rõ tình hình, Lôi Tuấn rơi vào trầm tư.
Từ sau khi anh rút khỏi chiến trường Nam Vực, báo thù cho bố, tuy mấy năm nay liên tiếp có rắc rối lớn nhỏ, đích thân anh cũng ra tay vài lần, nhưng anh thực sự chưa chuẩn bị sẵn sàng quay lại chiến trường.
Mấy năm nay, tứ đại Thiên Vương hành sự khoa trương.
Cả phủ tổng thống Hộ Quốc Hoa Hạ cũng biết uy lực của Thiên Vương Thần Thiện, vì vậy rất ít mạo phạm tới.
Nhưng trong khắp Hoa Hạ, không nhiều người biết thân phận của Lôi Tuấn.
Đương nhiên cũng bao gồm nhà họ Tiêu ở thủ đô.
Nhà họ Tiêu hiện nay, dã tâm sôi sục, có lẽ còn có âm mưu lớn hơn đang ấp ủ.
Nhưng Lôi Tuấn đã có vợ có con gái, cuộc sống rất tốt.
Mặc dù năm đó anh có thù với nhà họ Tiêu, mặc dù bây giờ nhà họ Tiêu đang mở rộng, mặc dù nhà họ Tiêu cũng muốn có được hai bố con nhà họ An, nhưng nhà họ Tiêu không trực diện nhằm vào Thiên Vương Thần Điện, vì vậy vẫn chưa đến lúc Lôi Tuấn ra tay.
Lôi Tuấn rời khỏi văn phòng của Kim Bưu, đi đón người nhà.
Một bên của pháo đài là một bãi cỏ xanh ngát khá rộng.
Lúc này, mặt sẹo cao lớn mặt mày dữ tợn đang chơi trò chơi cùng Tiểu Niệm và Hứa Nhã Y.
Hứa Phương Hoa và Hồ Mị Nhi ngồi trên chiếc ghế dài trò chuyện.
Ở phía xa là Thương Lam đang ngẩn ngơ một mình…
“Bố ơi, bố ơi, con nhớ bố quá!”
Tiểu Niệm phát hiện ra Lôi Tuấn đầu tiên, mừng rỡ chạy đến.
Lôi Tuấn bế cô bé lên, thơm liên tiếp vào má của cô bé.
“Con yêu, mấy hôm nay có vui không?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
“Vui thì vui ạ, nhưng con muốn về nhà”, Tiểu Niệm ngây thơ nói.
“Tại sao, ở đây không tốt sao?”
“Ở đây rất tốt, nhưng nơi này quá lớn, khắp nơi đều là các anh lớn, buổi tối còn đốt pháo, sợ chết đi được, Tiểu Niệm muốn về nhà”, cô bé trề môi nói.
Lôi Tuấn nhìn xung quanh, thầm nghĩ cũng đúng.
Nơi này đúng là quá rộng lớn, khắp nơi đều là vệ sĩ, đốt pháo mà Tiểu Niệm nói, trên thực tế là tiếng súng… điều kiện ở đây rất tốt nhưng dù thế nào cũng không giống nhà.
“Anh rể”, Hứa Nhã Y đi đến, ngoan ngoãn chào.
“Em vợ, em nên về đi học rồi”, Lôi Tuấn nói.
“Đúng thế, hình như anh rể thay đổi rồi?”, Hứa Nhã Y nói.
“Anh… thay đổi thế nào?”
“Trở nên đẹp trai hơn!”
Hứa Nhã Y nói xong, đỏ mặt chạy mất.
Lôi Tuấn lắc đầu, em vợ đang độ tuổi thanh xuân, có vẻ hơi mê trai.
Cũng khó trách ai bảo mình đẹp trai như vậy!
“Anh Tuấn”, mặt sẹo đi đến chào.
“Người anh em, nhìn trạng thái của cậu, hẳn là đã đột phá bốn sao chứ?”, Lôi Tuấn vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi.
“Anh Tuấn thật có con mắt tinh tường, dưới sự chỉ dạy của Thiên Vương Hồ, cuối cùng tôi đã đột phá bốn sao”.
Mặt sẹo ngẩng đầu ưỡn ngực, mình đồng da sắt tuyệt đối.
“Cậu đã là một chiến sĩ thực sự rồi”, Lôi Tuấn vỗ vai mặt sẹo.
“Ông xã!”
Hứa Phương Hoa đi tới, sờ mặt Lôi Tuấn nói: “Không sao chứ, mấy ngày nay không gặp được anh, bên ngoài hỗn loạn, em rất lo cho anh”.
“Yên tâm đi, không phải anh vẫn tốt sao!”
Lôi Tuấn nói, hôn lên má Hứa Phương Hoa một cái theo bản năng.
“Tôi nói anh Tuấn này, giữa ban ngày ban mặt, thả cẩu lương không hay đâu”.
Người tiếp theo đi đến là Hồ Mị Nhi, cô ta mặc đồ bình thường, mê hoặc đến mức khiến người ta không dám nhìn.
“Cô Hồ, vất vả rồi”, Lôi Tuấn cười nói.
“Mạng của tôi cũng là của anh, có gì mà vất vả với không vất vả”, Hồ Mị Nhi cười quái dị nói.
“Cô ấy à…”
Bỗng nhiên Lôi Tuấn không biết tiếp lời thế nào.
Ở chỗ xa, Thương Lam đứng lên, nhưng lại không đi qua đó.
“Anh Tuấn, đừng chỉ quan tâm vợ con, mấy ngày nay đều là cô Thương quan tâm chăm sóc họ đấy”.
Hồ Mị Nhi hơi bất mãn, trề môi nói.
“Đúng thế ông xã, cô Thương thật tốt!”, Hứa Phương Hoa nói.
“Được, chốc nữa anh đi cảm ơn cô ấy”, Lôi Tuấn hơi bất lực nói.
“Đúng rồi ông xã, cô Thương đề nghị bảo em đến đây học tài vụ, anh thấy có được không?”, Hứa Phương Hoa đột nhiên hỏi.
“Em… học tài vụ?”, Lôi Tuấn nói theo bản năng.
“Đúng thế, anh thấy em không được sao?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là…”
Lôi Tuấn nhìn Thương Lam theo bản năng, phút chốc liền hiểu ra ý của cô.
Hiện nay hơn nửa tài sản của Thiên Vương Thần Điện đều nằm trong tay Thương Lam quản lý.
Kim Bưu có hơi đắn đo suy nghĩ, vứt tài vụ cho Thương Lam, Thương Lam đã quen biết Hứa Phương Hoa, lại muốn chuyển lại cho cô…
Xem ra vấn đề tài vụ, không phải người một nhà, vẫn rất khó xử lý.
“Em muốn học thì học đi, anh ủng hộ em, nhưng đừng để quá mệt”, Lôi Tuấn gật đầu nói.
“Cảm ơn ông xã”.
Hứa Phương Hoa ngây thơ lại vui vẻ chạy về phía Thương Lam.
Sau khi hai người phụ nữ gặp nhau liền nắm tay, đều vô cùng vui vẻ.
“Anh thật giỏi”.
Hồ Mị Nhi ném lại một câu, quay người khẽ hát bỏ đi.
“Tôi thật sự muốn đánh cô”.
Lôi Tuấn nói về phía bóng dáng của Hồ Mị Nhi.
“Bố ơi, bố ơi, chúng ta về nhà được không?”, Tiểu Niệm đề nghị lần nữa.
“Được, bố đưa con về nhà”.
Lôi Tuấn vẫn bế Tiểu Niệm, hơi nhũn chân đi về phía Hứa Phương Hoa và Thương Lam.
“Ông xã, mấy ngày nữa em đến làm rồi”, Hứa Phương Hoa hưng phấn nói.
“Được… được!”, Lôi Tuấn cười nói.
“Không sao chứ, không bị thương chứ?”
Duy nhất Thương Lam biết thân phận của Lôi Tuấn hỏi theo bản năng.
“Rất ổn, cảm ơn cô giúp tôi chăm sóc người nhà”, Lôi Tuấn lịch sự cười nói.
“Không cần khách sáo, cũng không phải là người ngoài”.
Thương Lam nhàn nhạt nói: “Không làm phiền cả nhà anh đoàn tụ nữa, tôi còn có việc”.
Cô lại nói với Hứa Phương Hoa: “Hôm khác tôi điều xe đến đón cô”.
“Ôi trời không cần, tôi đến bên hồ rồi gọi điện cho cô”, Hứa Phương Hoa nói.
“Được, vậy tôi đi trước”.
Thương Lam nhìn Lôi Tuấn theo bản năng, quay người đi.
“Thương Lam, hình như em mập lên rồi”.
Lôi Tuấn nói một câu một cách khó hiểu.
“Dạo này em hơi ham ăn”.
Thương Lam hiếm khi mặc quần áo rộng, không quay đầu lại đi mất.
“Anh thật không lịch sự, sao lại có thể nói con gái mập?”, Hứa Phương Hoa cười trách nói.
“À… xin lỗi, chúng ta về nhà!”
Lôi Tuấn đưa theo vợ con đi khỏi pháo đài.
…
Mọi thứ dường như yên tĩnh trở lại.
Hai ngày sau, Hứa Phương Hoa bàn giao xong công việc cũ, chính thức gia nhập tập đoàn Kim Hoa.
Lôi Tuấn vẫn làm ông bố bỉm sữa.
Mỗi ngày ngoại trừ luyện võ và chơi với con, thỉnh thoảng anh đến nhà họ An uống trà cùng An Văn Kiệt.
Lôi Tuấn đang tiếp tục theo dõi tình hình của Tây Vực.
Gần đây Thiên Minh Điện có động tĩnh rất lớn, nổ súng điên cuồng trên biên giới nước Đại Độ, đội ngũ lại mở rộng không ít, nhưng bọn chúng không xâm phạm đến Thiên Vương Thần Điện, vì vậy Âu Dương Sát cũng không xung đột với bọn chúng.
Mấy ngày nay An Thanh rất bận, hình như phải làm gấp ra một thành quả.
Trải qua việc làm ầm ĩ của sảnh sát trưởng tân nhiệm Đường Cao Thăng, Lôi Tuấn không hỏi đến hành động tiếp theo của An Thanh nữa.
Đã có người bảo vệ, anh cũng im lặng.
…
Lôi Tuấn ăn tối xong, dựa vào sofa xem tivi.
Gần đây không ngừng có tin tức về biên giới Tây Vực.
Trên tivi là cảnh sát trưởng Thiên Hoa, ông ta đối diện với phóng viên, đang thao thao bát tuyệt…
Bỗng nhiên, điện thoại của Lôi Tuấn vang lên!
Anh vừa nhìn, là Hứa Nhã Y?
“Tan học rồi phải không?”, Lôi Tuấn nhận điện thoại, hỏi theo bản năng.
“Anh là anh rể của Hứa Nhã Y phải không?”, đối phương là giọng của một cô gái.
“Là tôi, cô là ai?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Đừng quan tâm tôi là ai, Hứa Nhã Y nợ tôi tiền, hạn cho anh trong vòng ba mươi phút mang một trăm ngàn đến”.
Đối phương nói xong liền tắt điện thoại.
Ting một tiếng.
Điện thoại của Lôi Tuấn nhận được một vị trí.