Hai anh họ Hứa Thiên và Hứa Vĩ đứng lên rồi xông tới.
Bốp bốp...
Lôi Tuấn vung tay lên tát, làm hai anh em chó cậy thế chủ ấy ngã lăn xuống đất.
"Đừng cãi nhau nữa!"
Hứa Hán Văn lạnh lùng đứng lên, nói: "Con gái tôi đã có tôi dạy, nó sai, nhưng bảy năm trước tôi đã dạy dỗ nó rồi. Nhiều năm như thế, cũng nên cho qua mọi chuyện".
"Xin mọi người hãy tha cho Phương Hoa", Phùng Thục Phân hoảng loạn cầu xin.
"Chú ba, chú cũng muốn làm phản hả?", bác cả phẫn nộ hét lên.
"Chú ba, xin lỗi ngay cho tôi!", bác hai cũng quát.
"Hừ, chúng ta đi!"
Hứa Hán Văn vung tay lên, xoay người bỏ đi.
"Đi mau, đi mau", Phùng Thục Phân kéo con gái.
"Phản hết rồi, cả nhà các người phản hết rồi", bác cả điên cuồng hét lên.
"Bước ra khỏi cánh cửa này thì các người cũng không còn là người nhà họ Hứa nữa", bác hai còn điên tiết hơn.
Cả đời Hứa Hán Văn chẳng tranh giành gì với ai, trước giờ cũng không hỗn xược với anh trai chị dâu, rốt cuộc lần này ông ta cũng cứng cỏi được một lần, đi ra ngoài mà không hề quay đầu lại.
Tất cả là bởi vì ông ta có cháu gái rồi.
Cách nhau một thế hệ quả là thân hơn hẳn.
Về đến nhà, Hứa Hán Văn vẫn bày ra vẻ mặt lạnh tanh.
Phùng Thục Phân chưa thấy ông ta như thế bao giờ, cầm tay con gái mà không biết phải làm sao.
"Ông ơi, ông ơi, đừng giận nữa mà ông, không tốt cho sức khỏe đâu".
Tiểu Niệm nhào vào lòng Hứa Hán Văn, giơ tay sờ râu của ông ta.
"Cháu gái vẫn là ngoan nhất".
Hứa Hán Văn lập tức nở nụ cười, nói: "Tiểu Niệm ngoan, ông ngoại không giận nữa. Cháu đói rồi chứ? Ông đi làm đồ ăn cho cháu".
"Để tôi đi làm", Phùng Thục Phân lập tức nói.
"Khoan đã".
Hứa Hán Văn bế Tiểu Niệm, nhìn về phía Hứa Phương Hoa, rồi lại nhìn Lôi Tuấn.
Hứa Phương Hoa vẫn còn hoảng lắm.
Lôi Tuấn thì lại ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ cung kính, nhưng không hề bối rối.
"Cậu nhóc, cậu tên gì?", Hứa Hán Văn hỏi.
"Thưa bác, cháu là Lôi Tuấn".
"Nhà ở đâu?"
"Tổ tiên cháu ở Nam Thành".
"Gia đình còn những ai?"
"Cháu không còn người thân nào cả".