"Lang Vương ắt sẽ thua!"
"Sao lại không thua cho được!"
Tóc dài và đầu trọc hiểu ra tất cả, cung kính quỳ trước mặt Hạ U Nguyệt.
"Đứng hết lên cho tôi!", Lôi Tuấn lớn tiếng nói.
"Tuân lệnh!"
Hai bại tướng lập tức đứng lên.
Lúc này, tướng quân Ô Ba cũng đã sai người cởi trói cho bọn họ.
"Là tướng quân của nước Thiên Lang thì phải trung với chủ nhân sáng suốt. Hai anh theo tướng quân Ô Ba, mỗi người dẫn một ngàn lính bảo vệ thành xông ra ngoài, hướng thẳng tới trận doanh của Lang Vương, hướng thẳng tới hoàng cung ở Lang Thành".
Lôi Tuấn nói một cách to rõ dõng dạc.
Muốn giết ít binh tướng của Thiên Lang, lại còn phải tiêu diệt Lang Vương, vậy thì chỉ có một cách.
"Phò mã, ba ngàn đánh một trăm ngàn ư?"
Người lên tiếng lần này là tướng quân Ô Ba bảo vệ thành.
"Sao hả? Không tin tôi à?", Lôi Tuấn lạnh lùng nói.
"Mạt tướng không dám, tôi sẽ lập tức đi tập hợp binh lính", Ô Ba lớn tiếng nói.
"Các người phải nhớ..."
Lôi Tuấn nói to rõ với tướng quân Ô Ba: "Sau khi đánh tới đó, ra lệnh cho binh lính hô thật to với đại quân của Lang Vương. Tôi chỉ cho các anh tám chữ - trung với công chúa, quỳ xuống không giết!"
"Mạt tướng tuân lệnh!"
Ba tướng quân chắp tay hô to.
Bọn họ lập tức đi triệu tập binh lính, chuẩn bị tấn cống.
"Tứ Đại Thiên Vương nghe lệnh!"
Trên tường cao, hô to ra ngoài thành.
"Có thuộc hạ!"
Tứ Đại Thiên Vương lập tức chắp tay.
Thiên Quỷ và Địa Quỷ không phải là người của Lôi Tuấn, nhưng cũng cúi đầu khom người.
"Tôi ra lệnh cho mọi người, xông thẳng tới trận doanh của Lang Vương, hô tám chữ với đại quân của Lang Vương - trung với công chúa, quỳ xuống không giết!"
"Tuân lệnh!"
Tứ Đại Thiên Vương không nói nhiều.
Bọn họ quay người, nhìn về phía bão cát.
Cách đó ba trăm mét, có thể trông thấy bóng của một trăm ngàn đại quân.
Tứ Đại Thiên Vương nhìn nhau, trên mặt ai cũng ngập tràn nét hưng phấn.
"Ha ha ha..."
"Ha ha ha..."
"Các anh em, giết!"
"Làm thịt Lang Vương rồi đi uống rượu".
"Giết..."
"Giết..."
Tứ Đại Thiên Vương cùng với Thiên Quỷ, Địa Quỷ gầm thét rung trời, chính thức tiến hành công kích.
Trên tường thành.
"Nhóm Niên Hoa, cùng đi tấn công đi", Lôi Tuấn lớn tiếng nói.
"Tuân lệnh!"
Bốn cô gái Niên Hoa cũng không nhiều lời, đồng loạt nhảy xuống tường thành.
Sáu người đằng trước, cộng thêm bốn cô gái Niên Hoa, tổng cộng là mười người.
Mười người xông vào chém giết một trăm ngàn đại quân?
Từ xưa đến nay, tuy rằng chuyện như vậy cũng từng xảy ra, nhưng tuyệt đối không thể chiến thắng được.
Nhưng lúc này, Lôi Tuấn lại rất tự tin.
"Mở cửa thành, lao ra..."
"Giết Lang Vương, diệt Hạ Bính..."
Cửa thành đột nhiên mở ra, ba tướng quân của nước Thiên Lang dẫn một ngàn binh mã xông ra ngoài.
Nhiệm vụ của bọn họ không phải là đánh với một trăm ngàn đại quân của Lang Vương thật, mà là đi theo cao thủ, lớn tiếng kêu gọi đầu hàng, để những binh tướng vốn không muốn trung với Lang Vương tỉnh ngộ. Chỉ cần bọn họ quỳ xuống đầu hàng, người một nhà sẽ không chém giết lẫn nhau.
Tốc độ của mười cao thủ rất nhanh.
Ba ngàn binh tướng gào thét vang trời.
...
Lúc này, Hạ U Nguyệt đang giàn giụa nước mắt.
Kể từ khi nước Thiên Lang bị Lang Vương khống chế, có nằm mơ cô ta cũng không nghĩ tới chuyện đội quân bảo vệ Dương Thành lại dám tấn công một trăm ngàn đại quân. Mà lần này, người đàn ông bên cạnh còn quyết tâm đến thế.
Cô ta lại nhìn Lôi Tuấn, ánh mắt sùng bái, ái mộ, si mê...
Tất cả đều là thật sao?
Chiến tranh là thật, thắng lợi là thật, nhưng mối quan hệ giữa cô ta và người đàn ông này lại không phải là thật.
...
Ba trăm mét ngoài thành.
Trên xe ngựa, Lang Vương Hạ Bính đột nhiên cảm thấy có một cơn gió ập tới.
Hắn lập tức xốc lại tinh thần, nhìn về hướng Dương Thành.
Bão cát vẫn đang diễn ra, khiến người ta không mở to mắt ra được.
Không hiểu sao hàng binh mã đầu tiên của một trăm ngàn đại quân lại trở nên hỗn loạn. Ngựa hoảng sợ giẫm đạp chân, thậm chí rất nhiều con ngựa chiến bắt đầu hí lên rồi lùi lại, như thể gặp phải hổ.
"Tình hình cuộc chiến sao rồi?", Lang Vương quát to.
Không ai trả lời hắn.
Lang Vương cảm thấy lạ, nhìn sang hai bên trái phải, lại phát hiện ra binh tướng của mình dù vẫn cầm vũ khí, nhưng lại đồng loạt lùi ra sau.
Gió lớn thổi bay tóc và quần áo của bọn họ, vẻ mặt ai cũng rất hốt hoảng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ mười ba Thái Bảo Tu La thua rồi sao?
"Quốc sư..."
Hạ Bính quát to lên.
Vẫn không có ai trả lời.
Giờ phút này làm gì còn quốc sư nào nữa, lão già lừa đảo đeo kính râm đã chạy trốn từ lâu rồi.
"Tiếng gì thế?"
"Hình như có người đang hô hào".
"Chẳng lẽ là kẻ địch?"
"Không ổn rồi, có biến..."
Cuối cùng, mười cao thủ của Lôi Tuấn xông vào phạm vi tầm nhìn.
Mười người ấy như mãnh hổ và tê giác.
Bọn họ đều cầm vũ khí, bịt khăn đen trên mặt, cát bụi quấn quanh dưới chân, gào thét xông tới.
"Hộ giá, lùi lại!"
Không biết vì sao, Lang Vương Hạ Bính lại cảm thấy sợ hãi tột độ.
Hắn hô to một tiếng, những con ngựa ở xung quanh hoảng loạn, chỉ còn lại tiếng gầm thét của người và ngựa.
Đội cận vệ của Lang Vương lập tức bảo vệ xe ngựa, bắt đầu lùi lại.
Nhưng bọn họ chưa chạy được bao xa thì đằng sau đã vang lên tiếng ồn ào hoảng sợ...
Mười cao thủ như mười con mãng xà, lao thẳng vào trận địa của một trăm ngàn đại quân.
Đi đến đâu là người ngã ngựa đổ đến đó.
Bọn họ như thiên binh thiên tướng hạ phàm, khiến một trăm ngàn đại quân tan tác xáo trộn.
Đó là một trăm ngàn đại quân đấy!
Ngay lúc Lang Vương chạy trốn, đội quân này đã chia năm xẻ bảy rồi.
Vốn dĩ bọn họ không phải là quân tinh nhuệ, thậm chí rất nhiều người chỉ góp mặt cho đủ số lượng, đến cả tướng lĩnh cũng có một phần là mới được đề bạt lên.