Các tướng lĩnh bên cạnh hô lớn liên tiếp.
“Được được được được… mau chạy đi, mau chạy đi…”
Cuối cùng Thái Lỗ như tỉnh lại từ trong mơ hoàn toàn hiểu ra, người đối diện không phải là người hắn có thể đối phó.
“Rút binh…”
“Mau rút mau rút đi”.
“Bảo vệ đại tướng quân”.
“A… đến rồi đến rồi, hắn đến rồi…”
Quân thảo nguyên hỗn loạn, quân lệnh vừa xuống, kể cả người không tham chiến cũng trở thành binh bại trận.
Tất cả quân lính điên cuồng bỏ chạy.
Ai có thể ngờ được, đại quân thảo nguyên hơn mười ngàn người lại bị một người của đối phương dọa sợ vỡ gan?
“Động tác nhanh lên, mau mau mau…”
Xe ngựa vừa quay đầu, Thái Lỗ vội vàng hét lớn.
“A a a…”
“Đừng giết tôi, đừng đừng…”
“Cầu xin anh, tha cho tôi!”
Phía sau xe ngựa của Thái Lỗ vang lên từng tiếng kêu thảm liên tiếp.
Không cần quay đầu cũng biết, ma quỷ đó xông đến rồi.
Lúc này, Thái Lỗ toát đẫm mồ hôi, tuy bị thương nặng còn mất tay trái, nhưng hắn là đại tướng quân, vẫn nhặt cây đao lên theo bản năng, ảo tưởng có thể liều một trận.
Đáng tiếc, hắn sợ hãi quá muộn.
“Kẻ cản tao phải chết, quỳ xuống có thể sống!”
Đột nhiên giọng nói mạnh mẽ vang sáng và lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Một trận khóc trời than đất.
Một trận binh khí va đập.
Từng tiếng quỳ xuống phụp phụp…
Ngựa vẫn đang phi nước đại, Thái Lỗ lòng như lửa đốt vất vả quay đầu nhìn.
Hắn kinh hãi phát hiện rất nhiều binh tướng phía sau xe ngựa lại dừng tháo chạy, mà quỳ xuống đất thành từng hàng, binh tướng của mình lại tách sang hai bên nhường ra một con đường, để xe ngựa hiện ra.
“Chuyện gì vậy, tại sao?”, Thái Lỗ lẩm bẩm nói.
Một trận gió mạnh ập đến.
Sau đó một bóng đen khổng lồ gào thét cuốn theo cát bụi nhanh chóng lao đến.
“Rốt cuộc mày là ai?”
Thái Lỗ kêu lớn một tiếng, vung một đao.
Nhưng bóng đen đó lại biến mất?
“Người đâu, là ai? Rốt cuộc là thế nào?”
Thái Lỗ ngồi trên xe ngựa, điên cuồng vung đao, nhưng lại không chém được vào thứ gì?
Hắn cảm thấy rất không ổn, nhìn trái nhìn phải, mới phát hiện các binh tướng gần đó... ngay cả người đi theo điều khiển xe ngựa cũng biến mất, tất cả mọi người đều nhanh chóng tản đi, chỉ để một mình hắn và một ngựa ở đó.
Một trận gió mạnh từ trên ập xuống.
Thái Lỗ ngẩng đầu thấy một bóng đen khổng lồ xoay tròn lao xuống.
Liền sau đó, người đó đã đứng trên xe ngựa.
Một con đao còn đang nhỏ máu được cắm thẳng đứng phía trước Thái Lỗ.
Ngựa vẫn đang chạy…
Thái Lỗ trừng mở to mắt, há hốc miệng, đao trong tay cũng rơi xuống, dựa ở đó run lên bần bật.
Là anh ta, người đàn ông Hoa Hạ đó!
Mặc dù anh trùm kín mặt, Thái Lỗ cũng có thể cảm nhận được, anh chính là người đàn ông của công chủ U Nguyệt, chính là thuộc hạ của anh khi đánh nhau thì không phải là con người…
“Mày… rốt cuộc là ai?”
Hiện tại, Thái Lỗ đã không còn sức chống đỡ, có thể nói ra câu này đã là hết sức rồi.
“Ha ha ha ha…”
Lôi Tuấn lột bỏ khăn trùm đầu, cười quái dị nhìn Thái Lỗ.
Lại đến lúc cực kỳ ngạo mạn rồi!
Lôi Tuấn châm một điếu thuốc theo thói quen, hít sâu mấy hơi, nhả mấy làm khói về hướng Thái Lỗ…
“Chẳng phải mày và Lang Vương đó một lòng muốn hủy diệt Thiên Vương Thần Điện sao?”, Lôi Tuấn thấp giọng hỏi.
Thái Lỗ không trả lời.
Bởi vì khi hắn bị Long Soái của Thiên Vương Thần Điện đánh, đối phương cũng có thần thái như vậy…
“Mày đáng chết từ lâu, nhưng tao muốn dùng mày để làm Lang Vương khiếp sợ, vì vậy mày mới được sống đến bây giờ, nhưng đáng tiếc… tao là điện chủ của Thiên Vương Thần Điện, không chấp nhận để mày càn rỡ, cho nên kết thúc ở đây thôi!”
Thái Lỗ há miệng, hắn đã không thốt ra nổi một chữ!
Lôi Tuấn lại hút mấy hơi thuốc, bắn đầu thuốc lá vào không trung…
Vù…
Đao lớn dài ba mét vung trong tay, một tiếng soạt vang lên, đâm vào lồng ngực của Thái Lỗ.
“Bay đi!”
Lôi Tuấn quát nhẹ một tiếng, hất mũi đao lớn hướng lên trên.
Lại nhìn Thái Lỗ, bị ném vào không trung, nhanh chóng biến mất trong cát bụi!
Ngựa hí dài một tiếng!
Lôi Tuấn vụt người nhảy xuống.
Anh đứng vững vàng trong gió, chỉ đợi Thái Lỗ bị ném lên cao mấy chục mét nhanh chóng rơi xuống.
Tiếng gió đến.
Anh lật tay vung đao chém xuống…
Thái Lỗ độc ác, tướng quân hàng đầu nước Thiên Lang, trước khi chết cũng không hét ra một tiếng!
Đao lớn rơi xuống đất, sương máu nổi lên.
Kẻ đáng chết phân thành hai mảnh.
Đến hiện tại, Thái Lỗ, tướng quân hàng đầu nước Thiên Lang chết không có chỗ chôn!
Lúc này, một nửa số binh sĩ bại trận đã tháo chạy thật xa.
Nhưng còn mấy ngàn binh tướng quỳ trước mặt Lôi Tuấn.
Bọn họ mở trừng trừng mắt, nhìn người đàn ông như ma quỷ này chém chết Thái Lỗ thế nào!
Không biết tại sao, những người quỳ xuống đều rất hưng phấn?
“Gừ gừ gừ…”
Một trận gào thét lớn dữ dội, những người quỳ xuống dập đầu xuống đất.
Gió lại nổi lên!
Dưới sự khấu bái của mấy ngàn người, Lôi Tuấn vẫn một mình kéo cây đao dài ba mét, dẫm lên xác chết ngổn ngang đi về phía Dương Thành…
Ở nơi không xa là bốn cô gái Niên Hoa.
Phía sau bốn cô gái là hai quỷ Thiên Địa.
Dưới cổng thành là công chủ U Nguyệt…