Mục lục
Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Báo cáo Lang Soái, đến rồi!"

Lang Soái đang ngủ thì bộ đàm trên người bỗng vang lên.

Nhưng anh ta vẫn ngáy khò khò, hoàn toàn không có ý định dậy.

"Lang Soái ngủ rồi. Tới thì đánh, không cần đánh thức anh ấy".

"Tôi hiểu rồi".

"Các tiểu đội chú ý, phối hợp lẫn nhau, tự do phát huy, không được để xảy ra sơ sót".

"Đội một nhận lệnh".

"Đội hai nhận lệnh".

"Đội ba nhận lệnh".

Lang Soái vẫn ngáy khò khò, bộ đàm thì vang lên liên tục.

Người nhà họ Lôi đều tụ tập bên cạnh Lang Soái, ai nấy trợn mắt há mồm.

Nghe những lời nói phát ra từ bộ đàm, người nhà họ Lôi thộn mặt ra một lượt.

Hiển nhiên là phó chỉ huy không muốn đánh thức Lang Soái, các tiểu đội đã chuẩn bị sẵn sàng để ứng chiến rồi.

"Qua loa thế à?"

Khuôn mặt của Lôi Ngạo Phong méo xẹo cả đi, anh ta lẩm bẩm nói.

Anh ta cũng là người dẫn binh đánh trận, hiểu được tầm quan trọng của chỉ huy.

Mặc dù bên ngoài biệt thự có tường chắn vây quanh, nhưng bức tường ấy không cao, hai người hỗ trợ lẫn nhau là có thể trèo vào được.

Vào thời điểm này mà chỉ huy vẫn còn ngủ được?

Một là đội ngũ ngàn người này thật sự rất mạnh, hai là cái tên Lang Soái mà Thiên Vương Thần Điện cử tới chỉ là một kẻ vô dụng.

...

Ngoại trừ nhà họ Lôi, khu vực này không còn một cư dân nào nữa.

Ngoài tường, một đội ngũ gần chục ngàn người bao vây toàn bộ nhà họ Lôi, cách khoảng ba trăm mét.

Đằng sau đội ngũ là tổng chỉ huy được cử tới tấn công nhà họ Lôi lần này, trưởng quan thứ năm Tiêu Hải Phong của phủ tổng thống Hoa Hạ.

Tiêu Hải Phong đã đạt tới bảy sao, từng là tướng quân của phủ hộ quốc, vậy nên trình độ rất cao.

Chỉ huy đội ngũ chục ngàn người này là một chuyện rất đơn giản đối với hắn ta.

Hắn ta tự tin rằng mình không cần sử dụng tới quân đội chính quy của thủ đô cũng có thể hốt gọn nhà họ Lôi.

"Các anh em, các anh em..."

Tiêu Hải Phong đứng trên nóc xe, ngẩng đầu hô to: "Địa vị của nhà họ Tiêu tuyệt đối không thể để bị lung lay. Mọi người đừng sợ, nhà họ Lôi chỉ toàn một lũ vô dụng mà thôi. Trèo tường vào trong, giết một người nhà họ Lôi sẽ được thưởng năm trăm ngàn, giết gia chủ nhà họ Lôi, được thưởng một triệu".

"Hay, hay, hay!"

"Giết giết giết..."

Cả đám thấy tiền sáng mắt, gầm thét dữ dội.

Bây giờ, nhìn bức tường bao quanh nhà họ Lôi, bọn họ chỉ cảm thấy nó như được làm bằng vàng.

"Các anh em, bắt đầu tiến công!"

Tiêu Hải Phong hô to một câu, tiếng súng lập tức vang lên.

Vô số người bắt đầu công kích nhà họ Lôi...

Nhà họ Tiêu được chia thành các đội ngũ, có không ít cao thủ. Ngoài những kẻ ngông cuồng từ năm sao trở lên, những người còn lại đa phần đều có súng. Nhưng bọn họ có khá nhiều súng lục, còn súng trường thì chỉ là hỏa lực nhẹ. Bọn họ thích đánh cận chiến, bởi vì kỹ thuật bắn súng của bọn họ rất dở.

Đám đông càng lúc càng gần, đen kịt một mảng.

Lúc này, trên bức tường của nhà họ Lôi treo lơ lửng đầy người. Cánh cổng bị hư hỏng cũng đã được chất đầy chướng ngại vật, mặc dù chỉ dùng để ngăn chặn tạm thời, nhưng đối với Tùng Lâm Lang của Thiên Vương Thần Điện, như thế là đủ rồi.

"Tay bắn tỉa, tự do nổ súng".

Phó chỉ huy ra lệnh là có người hành động ngay.

Sau một loạt tiếng súng không mấy dồn dập, bọn họ đã ngừng xả đạn.

Lại nhìn về phía người nhà họ Tiêu, đám thủ lĩnh chạy đằng trước đã gục mất mấy chục người.

Những tên tham tiền đang hô hào kia tức khắc chạy trối chết.

Bọn họ tưởng rằng với hỏa lực của đối phương, mình chỉ cần xông lên là được.

Nhưng kỹ thuật bắn súng của nhà họ Tiêu chẳng thể áp chế được đối phương, lập tức bị bắn cho đơ người.

Vì sao?

Bởi vì trong đội ngũ này của Lang Soái có hơn một trăm tay súng bắn tỉa.

Mỗi người ở đây đều từng tham dự vô số cuộc chiến trong rừng, là lính đặc chủng trong số lính đặc chủng, khả năng tác chiến đơn lẻ cực kỳ mạnh, phối hợp với nhau thì càng khủng khiếp hơn.

Kỹ thuật bắn súng của những tay bắn tỉa ấy phải nói là thần sầu.

Hàng trăm tay súng bắn tỉa chỉ chuyên ngắm vào đám thủ lĩnh của nhà họ Tiêu.

Một tên một phát, cùng lắm là hai phát súng...

"Không được lùi lại!"

Pằng...

"Xông lên cho tao!"

Pằng...

"Kẻ nào lùi lại tao sẽ giết kẻ đó..."

Pằng, pằng...

Chỉ cần có tên thủ lĩnh nào hô hào lên là sẽ bị bắn ngã lăn ra đất.

Đội ngũ mới xông lên được mấy chục mét thì đã rối loạn hết cả lên.

Đám thủ lĩnh đã thấy rõ sự thật, tất cả đều co đầu rụt cổ lùi về sau.

Đùa gì chứ!

Bị vô số tay súng bắn tỉa ngắm bắn, còn là đạn đường kính lớn, cho dù là cao thủ sáu sao thì cũng không dám tùy tiện xông lên. Mẹ kiếp, đây không phải là đi đánh trận nữa rồi, xông lên có khác nào nộp mạng.

"Phó chỉ huy, tình hình sao rồi?"

Tiêu Hải Phong trấn giữ ở đằng sau, lập tức cảm thấy tình hình không ổn.

Vừa mới công kích được một lát mà phe mình đã bắt đầu hỗn loạn rồi.

"Báo cáo trưởng quan, đối phương có nhiều tay súng bắn tỉa lắm, các anh em không dám xông lên".

"Tay súng bắn tỉa?"

Tiêu Hải Phong mặt mày u ám, cắn răng nói: "Mẹ kiếp, quả nhiên là đã có chuẩn bị từ trước rồi. Gọi các anh em rút về trước, chọn ra hai ngàn cao thủ năm sao, tách ra rồi công kích đợt hai. Các anh em còn lại dùng hỏa lực để yểm trợ".

"Nhận lệnh! Mau lên... Các cao thủ năm sao đứng ra".

Phó chỉ huy nhận lệnh và lập tức làm theo. Hắn được Tiêu Hải Phong điều từ sở tác chiến tới, cũng có chút bản lĩnh.

Tiêu Hải Phong khẽ nhếch môi.

Mặc dù tay súng bắn tỉa rất đáng sợ, nhưng dù sao hắn ta cũng biết đánh trận.

Với sức hút của đồng tiền, chỉ cần hai ngàn cao thủ năm sao liều mạng công kích, chỉ cần có một phần ba số người lên được trên tường, làm rối loạn tuyến phòng ngự của đối phương, vậy thì quân của hắn ta sẽ đồng loạt xông lên, tiêu diệt toàn bộ.

...

Nhà họ Tiêu khẩn cấp sắp xếp, tiếng súng bên phía nhà họ Lôi cũng ngừng lại.

"Sao rồi? Sao không nghe thấy tiếng súng nữa?", Lôi Long ở trong phòng nhìn ngó, vô thức hỏi một câu.

"Không rõ nữa, chưa bắn được nhiều mà?", Lôi Ngạo Phong là người của sở tác chiến, vậy nên càng thấy lạ hơn.

"Chẳng lẽ nhà họ Tiêu thua rồi?"

"Không thể nào, vừa nhận được tin là nhà họ Tiêu đã cử ra gần như toàn bộ thành viên, hàng chục ngàn người cơ mà".

"Chuyện này..."

Lôi Long nóng lòng như lửa đốt, hận không thể tát một cái cho Lang Soái tỉnh dậy.

Nhưng ông ta không dám làm thế.

Người này là chỉ huy của đội quân cứu viện mà nhà họ Lôi phải bỏ ra năm trăm triệu mới mời tới được, nếu đắc tội thật, người ta dẫn quân đi, nhà họ Lôi sẽ tan nhà nát cửa mất.

"Các đội chú ý, quân địch sắp tấn công đợt hai".

"Báo cáo trưởng quan, đội Ác Lang của tôi xin được ra ngoài tường ứng chiến".

"Nếu lần này tiến công mà quân địch tránh thoát được tay súng bắn tỉa, đội Ác Lang được phép ra ứng chiến".

"Cảm ơn trưởng quan".

"Tới rồi..."

...

Lại là một cuộc đối thoại, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

Bốn người đàn ông nhà họ Lôi ngơ ngác nhìn nhau.

"Bọn họ nói gì cơ? Không lo mà thủ, còn muốn đi ra ngoài đánh nhau với người ta?"

Lôi Chấn không hiểu nhiều về việc chiến đấu, nhưng cũng biết hiện giờ nhà họ Lôi phải thủ chứ không phải công.

"Bọn họ mà không ngốc thì rõ ràng là điên mất rồi".

Gia chủ Lôi Long bực tức châm một điếu thuốc, ngồi về chỗ cũ.

"Bác cả, bố, để con ra ngoài xem sao".

Lôi Ngạo Phong nhịn mãi nên khó chịu lắm rồi, cuối cùng quyết định đi ra ngoài xem xét.

"Đứng lại!"

Lang Soái đang ngủ đột nhiên ngừng ngáy, lên tiếng nói một câu.

Anh ta híp mắt, vươn vai, ngáp một cái thật dài...

"Các người lằng nhằng thật đấy, đúng là đáng ghét! Đã nói bao nhiêu lần rồi, nhà họ Tiêu sẽ không vào được, nếu không vì Nam Thiên Vương không cho phép, bản soái đã giết sạch bọn chúng rồi".

Dứt lời, Lang Soái đứng lên, lúc lắc hai chân, vẻ mặt lười biếng.

"Lang Soái, anh chắc đến thế cơ à?", Lôi Ngạo Phong không nhịn được hỏi.

"Có thuốc lá không?", Lang Soái hỏi.

"Có có có...", Lôi Ngạo Phong lập tức đưa cho anh ta.

"Tôi đói rồi, làm cơm đi".

Sau khi châm thuốc lá, Lang Soái mới lên tiếng.

"Lang Soái, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, bên ngoài... đang chém giết lẫn nhau đấy".

Khuôn mặt của Lôi Ngạo Phong cũng bắt đầu vặn vẹo. Chẳng lẽ tên Lang Soái này là một kẻ ngốc à?

"Các người nghe cho kỹ đây!"

Lang Soái ngẩng đầu lên, dõng dạc nói: "Không có sự cho phép của tôi, bất cứ ai cũng không được ra khỏi biệt thự. Điều quan trọng nhất là bảo đầu bếp làm cay vào, đám anh em của tôi thích ăn cay".

Dứt lời, Lang Soái xoay người rời đi.

Cửa biệt thự mở ra, tiếng gào thét truyền tới từ bên ngoài bức tường.

Tiếng súng lại vang lên...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK