Bọn họ lần lượt quỳ xuống đường cái.
" Đánh chết chúng!"
"Giết chúng!"
"Tôi muốn báo thù..."
Một người dân hô to, tiếp đó là một mảnh quát tháo.
Nhưng không đợi dân chúng ra tay, những cận vệ may mắn sống sót đều giơ đao lên, tự sát rửa tội...
Tướng quân Ô Ba của Dương Thành và hai tướng quân tóc dài, đầu trọc dẫn quân đuổi tới.
Bọn họ lập tức chỉ huy vệ binh đâu ra đấy, khống chế không để người dân gây rối.
"Công chúa U Nguyệt ra rồi!"
Không biết ai đột nhiên hô to lên.
Uỳnh!
Dân chúng Lang Thành rít lên một tiếng rồi lập tức yên tĩnh trở lại.
Các Thiên Vương vứt mẩu thuốc lá đi.
Bốn cô gái Niên Hoa tiến lên, Thiên Quỷ và Địa Quỷ lại càng sốt sắng hơn.
Hạ U Nguyệt cố gượng cười, bước vững vàng về phía trước, cho dù trên mặt cô ta đầm đìa nước mắt.
Đằng sau cô ta là Lôi Tuấn với vẻ mặt lúng túng.
Lôi Tuấn rảo bước tới chỗ Tứ Đại Thiên Vương, sau đó dẫn bốn cô gái Niên Hoa bước vào đám đông.
"Hỡi dân chúng Lang Thành, hỡi con dân Thiên Lang!"
Hạ U Nguyệt đứng trước gió, nhìn bầu trời, mặt đất, rồi lại nhìn dân chúng...
Cô ta tiếp tục hô to: "Lang Vương Hạ Bính đã bị giết, nước Thiên Lang không còn bạo quân. Trưởng nữ U Nguyệt nhà họ Hạ sẽ tiếp quản binh quyền nước Thiên Lang, chỉ vì bảo vệ gia đình, bảo vệ đất nước, tuyệt đối không quấy nhiễu dân chúng. Tại đây, U Nguyệt xin thề, sẽ chấn chỉnh nước Thiên Lang, tạo phúc cho dân chúng, đền đáp thiên hạ!"
Xung quanh yên tĩnh rất lâu.
Bịch một tiếng, tướng quân Ô Ba Dương Thành quỳ xuống.
Bịch, bịch... Hai tướng quân tóc dài và đầu trọc cũng quỳ xuống.
Soạt...
Những binh tướng tới duy trì trật tự cũng đồng loạt quỳ xuống.
"Thù lớn đã trả, cám ơn trời đất! Nữ vương U Nguyệt, làm chủ Thiên Lang!"
Một vị quan lớn tuổi, đầu tóc bạc phơ, rơi nước mắt quỳ lạy Hạ U Nguyệt.
Trong đám đông, các quan văn của nước Thiên Lang lần lượt bước ra và quỳ xuống.
"Nữ vương U Nguyệt, làm chủ Thiên Lang!"
Một bà cụ dân thường quỳ xuống.
"Nữ vương U Nguyệt, làm chủ Thiên Lang!"
Một ông lão ăn mày cũng phủi bụi trên người rồi quỳ xuống theo.
"Nữ vương U Nguyệt, làm chủ Thiên Lang!"
"Nữ vương U Nguyệt, làm chủ Thiên Lang!"
...
Dân chúng trong cả thành ồ ạt quỳ xuống đất.
Tiếng hô hào, gầm thét, tiếng khóc lóc... làm chuyển đất trời, kéo dài không dứt.
Hạ U Nguyệt giơ thanh bảo kiếm lên, chính thức trở thành chủ nhân nước Thiên Lang.
...
Ngoài thành, gần một trăm ngàn binh lính Thiên Lang còn lại hô hào quỳ lạy trước mệnh lệnh của các tướng lĩnh.
Chuyện U Nguyệt trở thành quốc vương nhanh chóng truyền khắp đất nước Thiên Lang.
Bất cứ một tòa thành nào cũng đều quỳ lạy.
Chỉ có chín người là đón gió đi từ Lang Thành tới Dương Thành.
Lôi Tuấn đi đầu tiên, chiếc khăn đen che đi khuôn mặt, nhưng vẻ mặt anh lại rất đắc ý.
"Các anh em, phê không hả?"
Lôi Tuấn hỏi mà không quay đầu lại.
"Phê thì phê thật, có điều dễ quá".
Lý Lăng Phong đi theo sau Lôi Tuấn đón gió nói to.
"Anh Tuấn, chúng ta cũng coi như cứu được một đất nước nhỉ?", Âu Dương Sát đuổi tới nói.
"Anh Tuấn, Nam Vực đã bình định rồi, đúng là thoải mái thật", Cao Cương đuổi theo nói.
"Tôi thì lại thấy vẫn chưa đã cho lắm".
Hồ Mị Nhi chạy tới bên trái Lôi Tuấn, nhìn anh rồi cười nói: "Anh Tuấn, tôi thấy anh nên cưới luôn cô nữ vương U Nguyệt kia đi, cho dù không làm quốc vương, ít nhất cũng có thêm nước Thiên Lang trong tay".
"Vớ vẩn, chúng ta là lính đánh thuê, cần vị trí ấy làm gì?", Lôi Tuấn cười nói.
"Ừ ừ ừ..."
Hồ Mị Nhi lại cười nói: "Anh là người kiêu ngạo, khinh thường cái đất nước thảo nguyên này, nhưng nữ vương U Nguyệt cũng chân tình đấy chứ, lại còn trẻ trung xinh đẹp, body cũng ngon, không nếm thử mùi vị, anh cam lòng sao?"
"Hồ Mị Nhi, cô lại đây".
Lôi Tuấn vừa cười nói vừa giơ tay đi bắt...
"Đồ đàn ông thối!"
Hồ Mị Nhi hô lên, lập tức né tránh...
"Ha ha ha... Đồ phụ nữ thối".
"Anh Tuấn, chi bằng anh ăn Hồ Mị Nhi luôn đi".
"Anh Tuấn, tôi thấy được đó, kẻo suốt ngày cô ấy cứ như một bà vợ bị chồng bỏ".
"Lại đây, lại đây, các anh lại hết đây".
"Chạy mau..."
Tứ Đại Thiên Vương cười to, vượt qua Lôi Tuấn, đi thẳng tới Dương Thành.
Bốn cô gái Niên Hoa lập tức theo sau.
"Các cô có nhớ nhà không?", Lôi Tuấn cười khổ hỏi.
"Anh Tuấn ở đâu thì nơi đó chính là nhà".
Xuân Hân đại diện bốn cô gái trả lời, giọng nói không lớn không nhỏ.
"Bốn người các cô... cảm thấy Nam Thiên Vương và Lý Thiên vương thế nào? Bây giờ chưa có vợ đâu".
Không biết vì sao, Lôi Tuấn đột nhiên quan tâm tới chuyện cá nhân của người bên cạnh.
"Chẳng ra sao".
Bốn cô gái Niên Hoa đồng thanh đáp.
"Đù!"
Lôi Tuấn nở nụ cười tự giễu, kéo chiếc khăn đen trên mặt.
Bão cát dần dần ngừng lại, cánh cổng Dương Thành đã mở rộng từ lâu.
Lôi Tuấn dẫn tám cấp dưới đi qua những người dân đang quỳ lạy, tới thẳng tòa nhà của nhà họ Hạ.
Người nhà họ Hạ đang nhảy nhót hoan hô.
Bất chợt nhìn thấy những cao thủ đáng sợ này, ai nấy đều sửng sốt.
"Phò mã..."
"Anh rể..."
Mẹ và em trai của Hạ U Nguyệt gọi nhỏ.
"Mọi người cứ tiếp tục đi, bọn tôi đi nghỉ ngơi".
Lôi Tuấn cười nhạt, dẫn cấp dưới lên tầng.
Ban đêm, bên ngoài Dương Thành.
Bão cát đã ngừng, mười mấy đống lửa lớn đang cháy hừng hực.
Đây là đêm cuối cùng của Hạ U Nguyệt ở Dương Thành. Ngày mai cô ta sẽ phải tới Lang Thành, dùng thân phận nữ vương, tiến hành xây dựng lại đất nước này. Bây giờ tiểu hoàng tử Hạ Mãn còn nhỏ, chỉ có thể dựa vào cô ta.
Người dân Dương Thành vây quanh từng đống lửa, ca hát nhảy múa...
Trên đống lửa là nguyên một con dê, đang chảy mỡ xì xèo.
Những vò rượu ngon bày khắp nơi.
Bởi vì Lôi Tuấn thích bia, vậy nên Hạ U Nguyệt tìm gần hết bia trong nước Thiên Lang tới.
Dù sao, dân tộc thảo nguyên này thường uống rượu lên men từ sữa.
"Hú hú hú..."
"A a a..."
Già trẻ nam nữ, tất cả đều điên cuồng reo hò.